Một Đời Một Kiếp Chỉ Thương Một Người

Chương 61-62




Chương 61


"Chị Tĩnh Văn, Lâm Huyên!"
Cửa kính xe hạ xuống lộ ra bên trong chính là khuôn mặt nghiêm túc của Tĩnh Văn, mang theo hơi thở trầm ổn đáng tin cậy.

Phía sau chính là Lâm Huyên xinh đẹp, trẻ trung.
Diệp Ly Lạc mở cửa xe ra tự nhiên bước vào ngồi.

"Đến đoàn phim luôn đi ạ."
Trên đường đi Lâm Huyên nhìn cô lo lắng hỏi: "Chị Lạc, vết thương của chị..."
"À...!"Diệp Ly Lạc xua tay: "Đừng lo, không sao, mọi chuyện đều ổn hết rồi."
"Mẹ chị mới gửi lên chút hoa quả của nhà tí chị đưa cho em một ít mang về mà ăn." Tĩnh Văn vừa lái xe vừa nói.


Trông chị ấy có bộ dạng như không quan tâm thế này thôi nhưng thật ra lúc nghe Diệp Ly Lạc nói mình bi gặp tai nạn chị ấy suýt nữa đã không đứng vững.
Diệp Ly Lạc cười híp mắt: "Vâng, cảm ơn chị."
......................
Hôm nay quay phim quả thật rất thuận lợi, Thẩm Nhất Đồng đối với cô chính là thân thiết chỉ thiếu mỗi chưa kết bái tỉ muội.
Còn những người khác trong đoàn phim mang theo đủ loại ánh mắt nhìn cô, đặc biệt là mấy diễn viên nữ trong đoàn.

Họ lăn lộn bao nhiêu năm mới có thể đi đến ngày hôm nay, vất vả bao nhiêu công sức mới có thể có được kịch bản của đạo diễn Lưu.

Nhưng Diệp Ly Lạc này thì tốt rồi vừa mới vào giới giải trí đã có miếng thịt béo bở dâng đến tận cửa, thậm chí còn có gia thế tốt như vậy.

Cho dù mấy nữ diễn viên này muốn tỏ thái độ nhưng cũng chỉ dám ở sau lưng chung quy vẫn là ngại thân phận cô, còn ở trước mặt chị chị em em, người không biết sự cho rằng bọn họ thân thiết lắm không bằng.
Diệp Ly Lạc cũng không cảm thấy có gì phải băn khoăn về chuyện này cả, bản thân cô vẫn luôn như vậy, cho dù dựa vào gia thế đằng sau để chiếm được cái tốt thì đã sao, đó cũng không phải là gia thế của cô.

Huống chi, giới giải trí này lẽ nào có thể dung thân cho một nữ diễn viên như cái bình hoa di động làm càn? Chung quy Diệp Ly Lạc vẫn cảm thấy bản thân cũng là có tài mới có thể có được cái tốt như vậy.
Sau khi quay phim xong Diệp Ly Lạc tự bắt xe về Lục gia, trùng hợp thay trên đường lại gặp phải người quen.
Cô nghiêng mắt nhìn qua cửa kính, người ngoài kia không phải là Diệp Di Nguyệt sao?
Chỉ thấy đứng cách đó không xa là một cô gái có dáng người hấp dẫn, mặc dù chiếc khẩu trang đã che đi quá nửa khuôn mặt nhưng vẫn có thể đoán được phía sau lớp khẩu trang chính là một đại mĩ nhân.
Quả thật người này chính là Diệp Di Nguyệt, Diệp Ly Lạc vừa nhìn đã nhận ra, ai bảo cô ta ăn mặc táo bạo hở hang như vậy, lại còn cái ánh mắt kia nữa, dù là gặp Diệp Di Nguyệt không nhiều nhưng người con gái ấy không thể phủ nhận là rất xinh đẹp khiến cô cũng khó mà quên được.
Diệp Di Nguyệt đang đứng bên một chiếc xe sang trọng nhìn qua cũng đoán được không tầm thường.

Người trong xe có vẻ là đàn ông chỉ tiếc Diệp Ly Lạc lại không nhìn rõ đó là ai.

Cô bảo tài xe dừng xe vào một góc rồi xuống xe chọn một chỗ không dễ phát hiện đứng quan sát tất cả.
Diệp Di Nguyệt không hề phát hiện ra có người đang nhìn chằm chằm mình lúc này trong đầu cô ta cũng chỉ có vị đại gia trước mắt.
"Tiêu Tổng, anh có thể cho em đi nhờ xe được không?" Giọng nói thiếu nữ mềm mại làm cho trái tim đàn ông muốn tan chảy.
Người được gọi là Tiêu tổng còn khá trẻ nhìn qua mới khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn, kiêu ngạo.
Tiêu Thành nhìn qua cô gái trước mặt thầm đánh giá: khuôn mặt, dáng người...!quả nhiên không tồi.
Ở thành phố S Tiêu gia có thế lực rất lớn, cái vị công tử Tiêu Thành này cũng chẳng thể xem thường.

Có người nói Tiêu Thành chính là rồng trong loài người, anh ta từ khi sinh ra đã ưu tú hơn người, năm mười chín tuổi đã tự mở một công ty riêng cho mình và đạt lợi nhuận khủng sau vài năm.

Lại có người nói Tiêu Thành ăn chơi trác tán, có không ít nghệ sĩ dây dưa với anh ta, thậm chí anh ta còn chơi cả đàn ông.

Tóm lại trong giới có ít không tin đồn về Tiêu Thành nhưng lại không hoàn toàn đúng cũng không hoàn toàn sai.

Chỉ là dù vậy đi nữa thì tài năng của Tiêu Thành cũng không thể phủ nhận, vì vậy cũng sẽ có không ít nghệ sĩ tự dâng mình tới cửa cho anh ta, giả dụ như cô gái trước mặt này.

Diệp Di Nguyệt không mấy vui vẻ trước ánh mắt đánh giá của Tiêu Thành nhưng trong lòng cô ta lại chỉ có thể nhẫn nhịn.

Nay Diệp gia suy yếu, thế lực Diệp gia trong giới giải trí cũng không tính là lớn mạnh.

Vốn dĩ nếu chỉ có vậy thì cô ta cũng sẽ không quá lo lắng nhưng bây giờ khác rồi, Diệp Ly Lạc đã bước chân vào dưới giải trí, cô không thể ngồi yên chờ chết được.
Hiện tại không biết Diệp Ly Lạc dùng thủ đoạn đê hèn gì mà quyến rũ được Thẩm Quân của cô để cho anh ấy trong bóng tối âm thầm giúp cô ta chải đường, vậy nên nếu cô không hành động sợ rằng rất nhanh Diệp Ly Lạc sẽ chiếm hết nổi bật của cô ta.

Diệp Di Nguyệt nghĩ thấy nụ cười càng trở lên phong tình động lòng người.

Chương 62


Nhìn cô gái này xinh đẹp quyến rũ như vậy đàn ông nào mà không có chút rung động ngay cả Tiêu Thành từng thử qua vô số loại phụ nữ cũng có chút mong chờ.

Ngay lúc anh mở cửa xe cho Diệp Di Nguyệt bước lên, Diệp Ly Lạc đã nhanh chóng lấy điện thoại ra bấm chụp liền mấy tấm. Hừ coi như hôm nay Diệp Di Nguyệt xui xẻo rồi! Cô chính là người có thù tất báo, chuyện trong quá khứ tạm không nhắc đến nhưng chuyện cô ta sai bảo Tiểu Oanh động tay chân với dụng cụ đoàn phim để hại cô, đừng tưởng cô không nói là có ý bỏ qua. Cô chỉ đợi cơ hội hôm nay thôi.

Diệp Ly Lạc nhìn chiếc xe phóng đi như bay, khóe môi cong lên đầy châm chọc. Để xem khi mà fan hâm mộ biết nữ thần trong lòng mình lại sử dụng quy tắc ngầm trong giới giải trí không biết sẽ có biểu cảm thế nào đây? Tưởng mình là đóa tuyết liên cao ngạo trên đỉnh núi cao chắc...? Diệp Ly Lạc hầm hừ mấy tiếng sau đó gọi điện cho phóng viên thông báo câu chuyện thú vị này còn mình cũng không ở lại xem kịch vui mà tiếp tục lên xe đến bệnh viên tư nhân Lục gia, nơi Lục Thẩm Quân đang ở.

"Lục Thẩm Quân." Diệp Ly Lạc trên tay trái cầm túi hoa quả, tay phải cầm cháo nóng khó khăn đủn cửa bước vào.

Lục Thẩm Quân vẫn còn đang ngồi trên giường bệnh, một tay cầm quyển sách ánh mắt chăm chú trông cực kì cuốn hút, chỉ ngồi yên chỗ đó nhưng lại tản ra loại mị lực khiến người ta mê mẩn.

Chỉ là vừa thấy Diệp Ly Lạc bước vào phòng sự chú ý vốn trên quyển sách đều đã tập trung trên người cô. Vốn trong lòng còn bất mãn vì cả ngày chỉ có thể nằm trên giường bệnh, muốn ra ngoài thì liền bị Thẩm Xuyên ngăn lại nói là nghe lệnh của mẹ anh làm anh muốn tức cũng không tức được. Nhưng bây giờ khi thấy Diệp Ly Lạc sự khó chịu trong anh đã vơi đi gần hết, trong mắt mang theo tia ấm áp ôn nhu, trong con ngươi ấy chỉ phản chiếu duy nhất bóng dáng cô.

Diệp Ly Lạc thấy anh nhìn mình đến thất thần như vậy có chút buồn cười: "Thế nào? Mới xa em một chút có phải nhớ rồi không?"

Cô chỉ thuận miệng hỏi vốn muốn trêu đùa anh chút thôi nhưng không nghĩ tới anh thật sự đáp lời: "Ừ nhớ!" Là nhớ muốn phát điên, chỉ hận không thể rời khởi cái bệnh viên này mà đến bên cô ngay lập tức.

Khóe miệng Diệp Ly Lạc co rút, cô còn nhớ rõ cái vị tổng tài này lần đầu gặp mặt khi cô xuyên đến đây đối với cô đầy lạnh lùng thế mà trông bộ dạng bây giờ chính là khác một trời một vực.

Cô vừa đặt đồ trên tay xuống cái bàn cạnh đó thì cả người đã bị một bàn tay to lớn ôm vào trong lòng.

Rõ ràng là vết thương còn chưa lành hẳn mà Lục Thẩm Quân đã không kiêng nể ôm lấy cô, Diệp Ly Lạc theo bản năng kêu lên một tiếng vòng tay qua cổ anh.


Còn chưa kịp hoàn hồn thì cánh môi đã bị người ta hung hăng ngậm lấy. Diệp Ly Lạc trừng lớn mắt vỗ vỗ vào ngực Lục Thẩm Quân, nhưng anh ta giống như không cảm nhận được mà không ngừng khấy đảo khoang miệng cô khiến mặt cô đỏ bừng.

Lục Thẩm Quân giống như con hổ đói khát lâu ngày tìm được miếng mồi thơm ngon trong lòng nổi lên d*c vọng muốn chiếm giữ, động tác càng mạnh bạo cơ hồ muốn nghiền nát cánh môi cô mới thôi.

Diệp Ly Lạc chân tay vừng vẫy trong lòng anh nhưng lại chẳng khác là múa rìu qua mắt thợ, thậm chí Lục Thẩm Quân còn thuận thế mà ôm cô chặt hơn.

Diệp Ly Lạc khóc không thành tiếng, trong lòng thật hối hận vì sao mình lại không đề phòng cái tên xấu xa này chứ, rõ biết anh ta là loại người như vậy mà, hối hận chết cô mất.

Lục Thẩm Quân mãi một lúc lâu sau mới thả cô ra. Diệp Ly Lạc sờ cánh môi bị tên vô lại nào đó cắn m*t không khỏi trừng mắt thầm oán: "Không có tính người!"

"Mới vậy mà em đã nói anh không có tính người rồi vậy sau này..." Anh nói một nửa rồi dừng lại, mang theo đầy ý vị cười cười.

Diệp Ly Lạc mặt đầy hắc tuyến, cô mà còn không hiểu ý tứ của Lục Thẩm Quân thì cô chính là đồ ngốc a. "Sau này gì mà sau này chứ?" Cô bĩu mỗi hầm hừ nghe vào dường như có chút đáng yêu.

Diệp Ly Lạc còn muốn chạy thoát khỏi còn tay anh nhưng lại lựa bất tòng tâm. Nhìn bàn tay người đang ông ôm chặt lấy eo mình Diệp Ly Lạc không khỏi nghĩ, anh là là trâu sao, rõ là bị thương mà sức lực lại vẫn lớn như thế?

Cũng không biết vì sao nhìn cô như vậy Lục Thẩm Quân lại có cảm giác cô rất là đáng yêu, khiến anh chỉ hận không thể dâng mọi thứ tốt nhất trên đời đưa cho cô.

Đúng là anh công nhận sau chuyện này anh đã nhìn rõ lòng mình rồi. Anh thật sự thích Diệp Ly Lạc, con người cô ấy không phải là tốt nhất, hoàn hảo nhất so với những người phụ nữ anh từng gặp qua. Chẳng qua ở cô mang đến một cảm giác mà anh không diễn tả được, hoặc cũng có thể là do thời gian sống chung khiến anh nảy sinh tình cảm với cô. Nhưng cho dù như thế nào đi nữa, thích vẫn là thích, điều đó không thể phủ nhận.