Nhìn kĩ thì anh ta cũng đẹp trai đấy chứ, so với các ca ca của cô cũng chẳng kém gì.
Nhưng quan trọng là bây giờ cô chẳng biết phải đối mặt thế nào.
Chung quy cô cũng đâu phải Diệp Ly Lạc- vợ của anh ta.
Lục Thẩm Quân cũng nhận ra ánh mắt Diệp Ly Lạc đang lén nhìn mình trong lòng cũng thầm suy đoán, không biết lần này Diệp Ly Lạc lại muốn giở trò gì để trốn khỏi anh nữa.
"Ờ...!thật ra...!lúc đó tôi tôi không may bị đụng trúng tường, choáng váng sau đó có một số chuyện không nhớ rõ nữa."
Cũng không thể trốn tránh mãi, dù sao hiện tại cô đang sống với thân phận này cũng không thể để Lục Thẩm Quân nghi ngờ được.
Nghĩ vậy đầu óc xoay chuyển, Diệp Ly Lạc dè dặt nói, cô vẫn chú ý đến biểu cảm của Lục Thẩm Quân.
Chỉ thấy anh ta thoáng giật mình nhíu mày nhìn Diệp Ly Lạc.
Cái nhìn ấy làm cho Diệp Ly Lạc có cảm giác lời nói dối của mình sẽ bị bóc trần trong giây lát, cô quay mặt đi, tránh ánh mắt anh ta.
"Tôi thật sự không nói dối anh, không phải anh cũng cảm thấy thế sao?"
Đúng vậy, anh cũng cảm thấy như vậy.
Không chỉ giống như mất trí nhớ mà còn tính cách cũng thay đổi như biến thành người khác.
"Tôi đưa cô vào bệnh viện kiểm tra."
"Không cần."
Vừa nghe anh ta nhắc đến bệnh viện, nhanh như cắt Diệp Ly Lạc từ chối ngay.
Bệnh viện gì chứ? Mấy ngày nay ở trong đó cô muốn phát điên rồi.
Vừa mới ra ngoài cô không muốn lại trở về đó đâu.
"Vậy cô có còn nhớ cô muốn ly hôn với tôi không?"
Thực chất Diệp Ly Lạc đâu có trải qua mà nhớ cơ chứ, nhưng cô vẫn giả bộ như muốn cố hết sức nhớ lại nhưng bất lực:
"Không nhớ lắm, chi bằng anh kể cho tôi nghe được không?"
"Ồ!" Cái đụng đầu mà Diệp Ly Lạc nói ghê gớm thế nào mà có thể làm cô ngay cả chuyện này cũng quên mất vậy.
Nhưng cũng chẳng sao anh không ngại nhắc lại cho cô:
"Trước khi gả cho tôi cô đã có người mình thích, sau đó cô nằng nặc muốn đòi ly hôn để đi theo anh ta nhưng tôi không đồng ý."
Anh tóm gọn lại bằng một câu làm cho Diệp Ly Lạc há hốc mồm.
Cái gì cơ? Có người mình thích? Đòi ly hôn? Đi theo người ta?
Ở thời đại của cô, hôn sự của nữ tử hầu như là do bậc phụ mẫu quyết định chính là: cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy.
Trưởng tỷ của cô, Đại công chúa trước đây không phải cũng vậy sao? Bị gả đến đất Bắc xa xôi cho dù trong lòng đã có người mình thích.
Nhưng dù là như vậy, tỷ ấy vẫn ngoan ngoãn chấp nhận cuộc hôn nhân này, đừng nói đến chuyện đòi ly hôn.
Thế mà không ngờ nữ nhân ở đây lại khác một trời một vực như vậy, càng không ngờ điều đó lại đang xảy ra với cô.
"À..." Diệp Ly Lạc chẳng biết nói thế nào nữa.
Đó là Diệp Ly Lạc khi cô chưa xuyên vào muốn ly hôn còn Diệp Ly Lạc hiện tại lại không muốn thế.
Cô đủ thông minh để nhìn ra Lục Thẩm Quân là người có gia thế, địa vị, tiền tài, là chỗ dựa tốt đến nương nhờ.
Quan trọng hơn anh ta tuổi trẻ tài cao, lại cũng không hẳn là khó tính lắm, anh ta còn dắt cô đi ăn ở nơi tốt thế này cơ mà.
Nhưng bắt một vị công chúa tính tình cao ngạo như cô dựa dẫm vào anh ta lại cảm thấy không tốt một chút nào.
Cô không biết hiện tại nên thuận theo Diệp Ly Lạc trước đây quyết liệt đòi ly hôn hay là chấp nhận làm một người vợ hiền thục, sống tiếp cuộc sống mà kiếp trước chưa trọn vẹn.
Suy nghĩ một hồi, Diệp Ly Lạc nghĩ ra một chủ ý hay, cô cười nói với Lục Thẩm Quân:
"Trước đó là tôi không biết điều nên mới nói vậy, bây giờ tôi đổi ý rồi tôi không muốn ly hôn nữa."
Bây giờ mà ly hôn thì cô biết tìm ai, cũng chẳng có chút kí ức gì của nguyên chủ biết đường gì mà đi tiếp thà rằng tạm thời cứ yên yên lành lành làm vợ anh ta rồi dần dần tìm hiểu hết cuộc sống cũng như thân thích của Diệp Ly Lạc ở thế giới này đã.
Lần này Lục Thẩm Quân bị cô làm cho một phen kinh ngạc há hốc mồm.
Anh thật sự cảm thấy Diệp Ly Lạc này không còn là Diệp Ly Lạc của trước đây nữa.
Vẫn là khuôn mặt ấy, dáng người ấy nhưng những cái khác đều thay đổi.
Người trước mắt này thật sự là Diệp Ly Lạc cố chấp cứng đầu đòi ly hôn tới sống tới chết với anh mấy ngày trước sao? Còn là Diệp Ly Lạc đêm tân hôn trốn đi mất để không động phòng với anh sao?
Thấy vẻ mặt Lục Thẩm Quân phức tạp, thất thần nhìn cô, trái tim Diệp Ly Lạc không khỏi đập nhanh chút:
"Không phải là đúng ý anh hay sao, những cái khác đâu còn quan trọng."
Lục Thẩm Quân bình tỉnh, lời cô nói lặp lại trong đầu.
Đúng vậy, chỉ cần không ly hôn thì những cái khác đâu còn quan trọng.
Dù sao coi như cũng tốt cho anh và cũng bảo vệ cô khỏi người đàn ông kia.
Còn lại đâu có quan trọng, con người thay đổi cũng là chuyện thường tình thôi.
"Được rồi, Lục thiếu phu nhân." Anh cười.