Một Đời Một Kiếp Chỉ Thương Một Người

Chương 52: Chương 52





"Đây cái này, em nói với chị Tĩnh Văn chị muốn vai nữ hai của kịch bản này."
Lâm Huyên liếc qua mấy chữ "Thời song kính" không khỏi có chút kinh ngạc.
"Thời song kính" là một bộ phim truyền hình dài tập của đạo diễn Lưu Vân Sơn.

Đạo diễn Lưu chỉ gọi là có chút danh tiếng cũng không nổi bằng đạo diễn Triệu nhưng những bộ phim gần đây cỉa ông ấy cũng khá có tiếng.
Tuy nhiên vai diễn nữ hai trong "Thời song kính" lại là một nhân vật phản diện vẫn chưa tìm ra người thích hợp.

Rõ ràng có hai kịch bản có thể nhận vai nữ chính vì sao Diệp Ly Lạc lại không nhận mà lại muốn nhận vật nữ hai này.
Thấy Lâm Huyên có vẻ nghi hoặc, Diệp Ly Lạc khoác tay nói:
"Nữ phụ trong "Thời song kính" là công chúa Hà Vân, tính tình kiêu ngạo ngang ngược chị thấy rất giống với chị, không phải sao? Dù sao đóng phim quan trọng nhất là phù hợp."
"Rất giống"? Rất giống chỗ này vậy? Nữ hai trong "Thời song kính" ỷ thân phận công chúa kiêu ngạo thành tính, đối với người hầu khắc nghiệt, đối với nữ nhân xinh đẹp thì chán ghét, với nam nhân dám chống dối thì muốn giết người.

Trong khi chị Lạc Lạc rõ ràng hiền lành, vui vẻ, dịu dàng như vậy, có chỗ nào với Hà Vân công chúa giống nhau đâu cơ chứ?
Lâm Huyên nghĩ thế nào cũng không ra, Diệp Ly Lạc chỉ tủm tỉm cười, không nói thêm gì cả.

Vừa này khi nhìn qua kịch bản này cô đã thấy Hà Vân rất giống mình rồi, nhưng không phải là tất cả, nhưng cũng một phần, dù sao cô cũng xuất thân là công chúa cũng từng rất kiêu ngạo, ngang ngược, vô lí, đánh người không cần biết lí do, ghét người không cần biết thân phận,...! không phải như vậy sẽ rất thích hợp hay sao? Cô cũng rất thích nhân vật công chúa Hà Vân này.

Diễn nữ hai thì có gì chứ, quan trọng cũng lại không phải là diễn xuất sao?
Rất nhanh Văn Tĩnh đã giúp cô lấy được kịch bản về nhân vật này một cách dễ dàng, một phần cũng là do đoàn làm phim cũng có ý định mời cô để giúp tăng độ hot cho phim.
......................
"Muộn rồi, em mau ngủ đi." Nhìn thấy Diệp Ly Lạc cả tối đến giờ vẫn dán mặt vào màn hình máy vi tính như một đứa trẻ nghiện game không tách được, Lục Thẩm Quân không nhịn được nhắc nhở.
"Ừm" Diệp Ly Lạc chỉ trả lời cho qua.

Sáng mai cô sẽ đến đoàn phim "Thời song kính" vẫn là nên tìm hiểu kĩ càng về nhân vật công chúa Hà Vân này thì hơn.
Lục Thẩm Quân nhìn cô như vậy có chút ngoài ý muốn.

Vốn lúc đầu còn tưởng cô chỉ là một dạo quanh vòng giải trí này một chút rồi rời bỏ không nghĩ đến cô lại là thực sự là muốn nghiêm túc với nó.
Cuối cùng vẫn là không nhịn được anh cúi người sát vào cô.
Cảm nhận được hơi thở vòng quanh cổ, Diệp Ly Lạc giật mình.

"Anh làm gì?"
Đối diện với đôi mắt sáng như trăng rằm của cô Lục Thẩm Quân có chút ngây ngốc không tự chủ tiến đến gần.

Đến khi đôi môi ấy chạm vào môi cô, Diệp Ly Lạc mới hoảng hốt.

Cô đẩy anh ra, dưới ánh sáng mờ nhạt gò má cô đỏ lên lại càng mê người.
"Tiểu Lạc...!" Lục Thẩm Quân hơi bối rối.

Anh cũng không biết sao nữa, chỉ cần ở gần Diệp Ly Lạc anh lại không kìm được, trước đây không hề như vậy.

Diệp Ly Lạc trừng mắt anh, cái tên này lúc nào cũng tìm cách chiếm tiện nghi của cô.


Nghĩ vậy, cô dứt khoát đẩy anh ta ra ngoài đóng cửa lại.

Đường đường là Lục đại tổng tài người người kính sợ không ngờ lại cũng có ngày chính mình bị vợ đuổi ra khỏi phòng, Lục Thẩm Quân dở khóc dở cười.

Sau khi đuổi Lục Thẩm Quân ra ngoài, Diệp Ly Lạc vẫn ngồi nghiêm túc trước bàn vi tính.

Nhưng chẳng hiểu sao trong đầu cô không tập trung được, khuôn mặt Lục Thẩm Quân cứ hiện ra trước mắt.

Cho dù là có một vết sẹo đấy nhưng thực sự nhan sắc vẫn mê hoặc lòng người.

Cũng chỉ có thể trách, ông trời quá là thiên vị rồi!
......................
"Tôi nói ngủ sớm mà không chịu nghe giờ thì thấy hậu quả chưa?"
Ngồi trước bàn ăn uể oải, nghe Lục Thẩm Quân lảm nhảm bên tai Diệp Ly Lạc không nói được lời nào.

Sớm biết vậy thì cô nên ngủ sớm rồi, thành ra sáng nay hai mắt hiện quầng thâm, vẫn thấy có chút mơ màng.

Lục Thẩm Quân nhìn cô ngáp dài mấy cái đành nói: "Hay hẹn đạo diễn hôm khác?"

"Không được, hôm nay là ngày đầu tiên khởi quay, nếu tôi không đến không phải để người khác có cơ hội nói tôi ỷ vào thân phận mà tỏ ra kiêu ngạo hay sao?" Huống chi bộ phim này đạo diễn đã ưu ái cho cô không cần thử vai mà đã được chọn diễn Vân Hà luôn nữa là.

Lục Thẩm Quân nghe cô nói vậy hừ một tiếng: "Là sức khỏe quan trọng hay thanh danh quan trọng?"
"Thanh danh." Cô chẳng suy nghĩ đã nói.

Dù sao miệng người lợi hại cũng không thể sơ xuất mà hủy hoại cả đời.

Lục Thẩm Quân đến chịu với cô: "Vậy mau ăn đi, tôi chở em đến đoàn phim."
"Chị Tĩnh Văn đã..."
"Tôi bảo Tĩnh Văn đi trước rồi."
"Chị ấy là người đạo diện của tôi sao lại nghe lời anh vậy?" Diệp Ly Lạc nở nụ cười gượng gạo nhưng trong lòng thầm mắng Lục Thẩm Quân quả thật bá đạo.

"Chị ấy không nghe lời tôi mà là lo nghĩ cho em"
"Hừ!" Một trận đấu khẩu với Lục Thẩm Quân làm cô ôm một cục tức thành ra cơn buồn ngủ đã tan biến gần hết.