Một Đời Một Kiếp Chỉ Thương Một Người

Chương 26: Chương 26





Lục Thẩm Quân cẩn thận đặt Diệp Ly Lạc xuống giường sao cho không làm cô thức giấc.
Cảm nhận được sự thay đổi, mày đẹp của cô chau lại:
"Ưm..."
Lục Thẩm Quân quay đầu, anh bất giác cúi xuống hôn lên trán cô.
"Ngủ ngon."
Anh bước ra khỏi phòng, lúc chuẩn bị đi làm anh dặn thím Trần:
"Thím Trần, tí nữa Diệp Ly Lạc dậy thím nấu giúp cô ấy một bát cháo."
Thím Trần cười hiền hậu:
"Được, cháu cứ đi làm đi."
Lục Thẩm Quân gật đầu vừa định bước ra khỏi nhà, bước chân bỗng khựng lại.

"À cô ấy không thích ăn cháo lắm, thím cứ làm thêm chút hoa quả, có gì cô ấy ăn kèm."
"Được được, tấm lòng của cháu nhất định thím sẽ nói cho Tiểu Lạc."
"Không cần đâu, thím đừng nói với cô ấy."
......................
Diệp Ly Lạc bước xuống tầng, đầu tóc quần áo đều chỉnh tề.
"Tiểu Lạc, thím làm bữa sáng cho cháu rồi này, cháu ăn thử xem có hợp không?"
Từ trong bếp thím Trần bước ra cầm theo một bát cháo nóng.
Diệp Ly Lạc nhìn bát cháo nhíu mày bỗng nhớ lại chuyện hôm qua:

"Thím à, cháu khỏi bệnh rồi không muốn ăn cháo đâu."
Thím Trần đã sớm đoán được, thím cầm ra đ ĩa hoa quả:
"Vậy cháu ăn hoa quả đi, ăn chút cháo vào cho tốt, cũng chưa hoàn toàn khỏi hẳn đâu."
Vừa nhìn thấy có hoa quả, Diệp Ly Lạc kinh ngạc bỗng tươi cười:
"Cháu cảm ơn thím ạ.

À thím ơi, Lục Thẩm Quân đi làm rồi sao?"
Diệp Ly Lạc cắn một miếng dưa rồi chợt nghĩ đến chuyện gì cô ngẩng đầu hỏi thím Trần.
"Ừ, Thẩm Quân đi làm rồi, là nó dặn thím..."
Vừa định nói bỗng thím Trần nhớ lại lời Lục Thẩm Quân, bà im lặng.
Diệp Ly Lạc chỉ nghe bà nói một nửa nhưng cũng đã hiểu.

Cô không khỏi cười cười nhét hết miếng dưa vào miệng.
"Thím Trần ơi, thím cho cháu một cái hộp để cháu mang chỗ hoa quả cho Lục Thẩm Quân."
"Cháu đến công ty nó ấy hả?"
"Vâng ạ"
Trong lòng Thím Trần vui mừng, nếu biết Diệp Ly Lạc mang hoa quả đến chắc Thẩm Quân vui lắm cho xem.
......................
Một lúc lâu sau cô đã đặt chân đến công ty Lục gia.
Lần thứ hai đến công ty Lục gia, nhưng Diệp Ly Lạc vẫn không tài nào nhớ được phòng Tổng giám đốc ở hướng nào.
Cô đến chỗ nhân viên tiếp tân:
"Chị ơi, cho em hỏi phòng Tổng giám đốc ở chỗ nào ạ?"
Nhân viên tiếp tân vừa thấy cô thì tươi cười.
"Không biết em có đặt hẹn trước không ạ?"
"Dạ không ạ, nhưng chị cứ nói với Tổng giám đốc rằng cô Diệp muốn tìm anh."
"Được, vậy em đợi chị chút."
"Vâng ạ"
Chị gái tiếp tân nhấc máy lên gọi.

Diệp Ly Lạc nhìn túi đựng hoa quả mỉm cười rồi đưa mắt quan sát xung quanh.
Không biết đầu dây bên kia đã nói gì, chị gái tiếp tân cười khó xử nhìn cô:
"Xin lỗi em, Tổng giám đốc nói không gặp."
Diệp Ly Lạc kinh ngạc.


Anh ta vậy mà không gặp sao?
"Chị có chắc không ạ?"
"Chính người bên phòng tổng giám đốc nói mà." Chị tiếp tân khẳng định.
Tôi không hỏi chị nữa trong đầu không khỏi suy nghĩ về lí do mà cái vị Tổng giám đốc Lục này không muốn gặp cô.
......................
"Lục Thẩm Quân, cậu nhìn kia có phải vợ cậu không?"
Ở sảnh chính công ty, đang nói chuyện phiếm với Lục Thẩm Quân, bỗng mắt anh Ngôn bắt gặp đến một bóng dáng khá quen.

Anh vừa nhìn đã nhận ra đây chính là cô vợ mà mấy ngày trước từng ở trong phòng Lục Thẩm Quân.
Lục Thẩm Quân nghe anh nói vậy vội đưa mắt nhìn sang vừa lúc chạm phải ánh mắt cô cũng đang nhìn mình.
Diệp Ly Lạc vui mừng vội chạy đến chỗ anh.

"Anh ở đây sao?" May quá, không phải mất công cô.
"Sao cô lại đến đây?" Anh kinh ngạc không nghĩ tới Diệp Ly Lạc lại chủ động đến công ty tìm mình.
Diệp Ly Lạc trả lời câu hỏi của anh bằng cách giơ cái túi nhỏ trên tay mình lên:
"Tôi mang đến cho anh."
Cả Lục Thẩm Quân lẫn anh Ngôn đều sửng sốt.
Đặc biệt là anh Ngôn.

Trước đây không nghe Lục Thẩm Quân nhắc nhiều về vợ mình nhưng anh cũng biết được Diệp Ly Lạc là người rất khó tính, nhất là đối với cuộc hôn nhân này cô không bằng lòng luôn tỏ rõ thái độ ngang ngược.

Vậy mà hôm nay anh lại nhìn thấy gì đây? Diệp Ly Lạc chủ động mang hoa quả đến công ty cho Lục Thẩm Quân.

Hay là mấy tin tức trước đây của anh đều nhầm cả rồi?
Nhưng còn sốc hơn Lục Thẩm Quân vậy mà mỉm cười nhận lấy.


Anh Ngôn trừng lớn mắt, trước đây Lục Thẩm Quân với bất kì thứ gì của người phụ nữ khác cho hay tặng đều rất lạnh lùng không nhận.

Không phải kể từ khi cậu ta lấy vợ tính tình thay đổi rồi đấy chứ?
"Anh là...?" Lúc này Diệp Ly Lạc mới nhớ đến người bên cạnh Lục Thẩm Quân, cô quay sang hỏi.
Anh Ngôn hoàn hồn, tiến lên một bước tươi cười:
"Tôi là phó giám đốc công ty, cô có thể giống như mọi người gọi tôi là anh Ngôn."
"À vâng, chào anh, tôi là Diệp Ly Lạc."
Ba người đúng chung lại một chỗ làm cho ánh mắt người trong công ty đều tập trung ở đây, tiếng xì xào to nhỏ.
Lục Thẩm Quân nhíu mày:
"Được rồi, lên phòng tôi nói chuyện."
Lúc bóng dáng ba người biến mất chị tiếp tân vừa rồi mới ngợ ra.

Cái vị "cô Diệp" này hẳn là vợ của Tổng giám đốc, Diệp Ly Lạc đi.

Nhìn bỏ dáng thân mật của hai người họ như vậy, chắc địa vị cô Diệp trong lòng tổng giám đốc rất cao, thật may vừa nãy mình không làm gì mạo phạm đến cô ấy.

Chị tiếp tân thở phào một hơi.