Không ngờ Phúc Khang An lại đích thân xin đi dẹp loạn, chỉ trong vòng năm ngày đã có mặt tại Cam Túc.
Tuy Vĩnh Diễm không rành rẽ lắm về quân sự, nhưng cũng có thể nhận ra, cuộc nổi dậy của Tô Tứ Thập Tam tuy thoạt nhìn như lửa lan đồng cỏ, nhưng phần lớn là do trước đó Vương Thiện Vọng và đồng bọn nuôi ong tay áo, bỏ lỡ thời cơ. Suy cho cùng, đám người nổi loạn chỉ là một đám ô hợp, sau khi Vương Thiện Vọng bị bắt, các quan viên lớn nhỏ ở Cam Túc đều sợ liên lụy, chỉ mong lập công chuộc tội, nên dưới sự điều phối của Hòa Thân, cuộc bạo loạn ở Cam Túc không những không lan rộng, mà nghĩa quân của Tô Tứ Thập Tam còn phải co rúm lại trong thành Bỉnh, không dám manh động nữa.
Tình hình như vậy, triều đình phái ai đi đánh cũng được, chỉ cần không phải kẻ bất tài vô dụng thì trận này cũng không khó đánh – cần gì phải mời đến “Chiến thần” của Đại Thanh là Phúc Khang An?
Chẳng lẽ, vẫn là vì y sao… Vĩnh Diễm thậm chí còn nghe nói, tiên phong mà Phúc Khang An đích thân đến Bộ binh điểm binh lần này, chính là Hòa Lâm, em trai ruột duy nhất của Hòa Thân. Vĩnh Diễm lặng lẽ đưa mắt nhìn Hòa Thân –
Mấy ngày nay, y vẫn bình tĩnh như thường, xử lý công văn, giải quyết chính sự đâu ra đấy, lương thực dự trữ của Cam Túc còn bao nhiêu, ngân khố còn bao nhiêu đều cho người kiểm kê rõ ràng, lương thảo quân nhu cho quân đội cũng đã chuẩn bị đầy đủ – điều khiến Vĩnh Diễm bất ngờ hơn nữa là, đại quân của Phúc Khang An trên đường đến Cam Túc, đi qua Lan Châu mà không vào thành, chỉ phái một vị phó tướng đến bàn giao công việc với Hòa Thân, rồi hùng hổ tiến thẳng về phía tây, nhắm thẳng đến Bỉnh huyện.
Hòa Thân vẫn như không có chuyện gì xảy ra, còn nói với Vĩnh Diễm rằng hiện giờ tình hình ở Lan Châu đã tạm ổn, nên nhanh chóng đến Gia Dục Quan giải quyết công việc chính, giục Vĩnh Diễm lên đường.
Hắn thật sự không hiểu nổi y… với y…
Nhận thức này khiến tâm trạng Vĩnh Diễm mấy ngày nay luôn bất an, trong lòng nặng nề như có tảng đá đè nặng. Bỗng nhiên cảm thấy kiệu nhẹ nhàng dừng lại, Vĩnh Diễm giật mình, lập tức nghiêm mặt, hít một hơi thật sâu, cúi người bước xuống kiệu, trước mắt hiện ra một cảnh tượng vô cùng hùng vĩ!
Sáu vạn quân Thanh đóng giữ Gia Dục Quan tập trung toàn bộ ở trước doanh trại, tiếng tù và vang lên, tiếng trống trận như vạn mã lao nhanh, khiến mặt đất rung chuyển, cát bụi bay mù mịt, đao thương kiếm kích xếp hàng ngay ngắn dưới bầu trời u ám, càng toát lên vẻ uy nghiêm, hùng tráng. Tiếng trống dần dứt, người dẫn đầu vung tay áo, bước lên trước, quỳ xuống: “Thần A Quế cung nghênh Thánh An!” Theo sau tiếng hô như sấm rền đó, hàng vạn quân sĩ phía sau đồng loạt quỳ xuống, tiếng hô vang dội như sấm dậy đất trời: “Cung nghênh Thánh An!”
Vĩnh Diễm dù có là người từng trải, nhưng cũng chưa từng chứng kiến quân dung hùng vĩ như vậy, không khỏi ngẩn người, người bên cạnh đã lớn tiếng hô: “Thánh Thể An!”
A Quế cùng Hải Lan Sát, Triệu Huệ… và các tướng lĩnh cấp cao khác sau khi hành lễ xong đều tiến lên chào hỏi, nhưng tất cả đều vây quanh Vĩnh Diễm. Hải Lan Sát vốn là người thẳng tính, cười ha hả nhìn Vĩnh Diễm: “Chuyện của Thập ngũ gia, thần đều đã nghe nói – bắt được Vương Thiện Vọng, nhân chứng vật chứng đầy đủ? Hay lắm – lão phu từ lâu đã nhìn tên mặt người dạ thú đó không vừa mắt! Mẹ kiếp, không ngờ hắn ta lại là loại gian thần như vậy!”
Vĩnh Diễm ngẩn người, vừa định nói công lao này chủ yếu là của Hòa Thân, thì Triệu Huệ đã kéo lão bằng hữu của mình lại, bất mãn nói: “Trước mặt Thập ngũ gia, ngươi cũng không biết giữ mồm giữ miệng gì cả, gia phái Khâm sai đến đây, chính là thay mặt Thiên tử tuần thú, ngươi nói chuyện với gia như vậy sao?!”
A Quế vẫn giữ vẻ mặt trầm tĩnh, không chút biểu lộ hỉ nộ ái ố, chỉ mím môi cười nhạt, chuyển ánh mắt sang Hòa Thân đang đứng lúng súng bên cạnh, như vừa mới phát hiện ra sự hiện diện của y, nhướng mày: “Đây không phải là… Hòa đại nhân sao? Sao vậy, cũng làm quan lớn rồi, được đi theo phụ vụ Hoàng gia sao?”
Vĩnh Diễm hít một hơi thật sâu, mới hiểu ra đám lão tướng này đã có ý nhắm vào Hòa Thân từ trước, vừa định lên tiếng, thì Hòa Thân đã cúi người hành lễ với A Quế, không kiêu ngạo, không tự ti: “Gia Mộc công khỏe chứ?”
“Gia Mộc công? Hòa đại nhân, ngài nhầm rồi.” Mặt trái của Hải Lan Sát trong trận chiến bình định Hồi bộ lần này đã thêm một vết sẹo dài ba tấc, khi quay mặt sang nhìn càng thêm dữ tợn, “Bốn năm trước, ngài còn phải chạy đôn chạy đáo phục vụ Quế quân môn, sao mấy năm không gặp đã quên ơn cũ, đối với lão thượng quan lại dám xưng hô thẳng tên thế?”
Hòa Thân hiện giờ đã là quan chính nhất phẩm, gần như ngang hàng với A Quế, gọi một tiếng “Gia Mộc công” đã là tôn trọng lắm rồi, bị Hải Lan Sát hét lớn như vậy, mấy vị phó tướng đứng xung quanh lập tức phun ra tiếng cười nhạo, trong doanh trại vang lên tiếng xì xào.
Hòa Thân vẫn như không có chút tức giận, ôn hòa nói: “Quế quân môn là lão thượng quan của Hòa mỗ, đương nhiên phải lễ phép chu toàn, là Hòa mỗ quên mất – lần này đến đây, là thay mặt Hoàng thượng tuyên chỉ, an ủi đại quân vừa trở về sau chiến thắng, Hoàng thượng rất hài lòng…”
“Ôi chà.” Hải Lan Sát bỗng nhiên vỗ trán, cười khổ nói với Triệu Huệ, “Ta suýt nữa quên mất, Hòa Thân tuy còn trẻ nhưng đã là Khâm sai rồi – chúng ta đám lão làng này chỉ biết chém giết trên chiến trường, treo mạng trên đầu mũi kiếm mới được làm tướng quân, so với thủ đoạn của người ta, chúng ta chẳng là cái thá gì!”
Lời này thật sự quá đáng. Vĩnh Diễm nhíu mày: “Hải tướng quân, Hòa đại nhân mới là Khâm sai chính sứ do Hoàng thượng phong chức, lời vừa rồi của ngươi, là đang làm nhục ai thế?!”
“Hải Lan Sát, ngươi vẫn như xưa! Chẳng biết lớn lên chút nào!” A Quế lúc này mới lên tiếng, bề ngoài là đang mắng tên ái tướng đã theo mình nhiều năm, nhưng thực chất lại nhằm vào Hòa Thân, “Bất kể Hòa đại nhân xuất thân như thế nào, thì hiện tại người ta cũng là Khâm sai, ngươi bất kính với người ta chính là bất kính với Hoàng thượng – Hòa đại nhân chỉ cần trở về kinh thành tố cáo ngươi một tiếng, ngươi còn mạng mà sống sao?!”
Hải Lan Sát vừa gật đầu xin lỗi, vừa lén nhìn Hòa Thân vẫn thản nhiên như không – y so với năm xưa đã trưởng thành hơn nhiều, hoàn toàn không còn chút nóng nảy, bốc đồng như trước kia, trải qua nhiều sóng gió đã trở nên trầm tĩnh, chững chạc hơn – những ngày tháng chém giết trên chiến trường Kim Xuyên, hắn ta chưa bao giờ quên, nhưng từ khi y phản bội Phúc Khang An, chống đối với Phúc gia, y và bọn họ đã không còn là đồng đội chiến đấu cùng nhau nữa!
Sau đó là bữa tiệc mừng thắng trận được tổ chức theo lệ thường, Vĩnh Diễm và Hòa Thân ngồi chủ vị, A Quế, Triệu Huệ, Hải Lan Sát… và hơn mười vị tướng quân khác ngồi kèm. Bên ngoài trại của tướng quân, ba quân vây quanh vừa ăn vừa vui chơi, hôm nay là ngày họ được uống rượu mừng chiến thắng.
Sau khi nói những lời an ủi, khen ngợi theo lệ thường, Vĩnh Diễm vì có chuyện trong lòng nên không uống nhiều rượu, không giống như các vị tướng quân khác đều đã say mèm, chỉ có A Quế là vẫn còn tỉnh táo, ngồi trò chuyện với Vĩnh Diễm về chuyện triều chính. Điều khác thường là, tối nay bọn họ đối xử với Hòa Thân khá khách khí, không hề làm khó y, gắp thức ăn, rót rượu đều không quên phần y, cho đến khi Triệu Huệ đích thân cúi người rót cho Hòa Thân một ly rượu đầy, cười nói: “Hòa đại nhân là Khâm sai, gánh trên vai trọng trách thay mặt Hoàng thượng tuyên dương ân đức, an ủi quân tâm, khen thưởng chiến công – hiện giờ ba quân đều đang ở bên ngoài, đại nhân sao không đến đó tuyên đọc Thánh chỉ, khích lệ tinh thần của binh sĩ?”
Hòa Thân chỉ ngẩn người một chút, rồi mỉm cười đồng ý.
Vĩnh Diễm nhíu mày, theo bản năng cảm thấy có điều gì đó không ổn, bèn đặt ly rượu xuống, nói: “Ta cũng đi.”
“Thập ngũ gia!” Hải Lan Sát đã say mèm cười híp mắt lao đến, ôm lấy tay áo Vĩnh Diễm, nói, “Ngài, ngài không thể rời khỏi đây được, ngài vừa mới hứa với ta rồi, phải ở đây uống với ta ba trăm ly mới được!”
“Ta… ta chỉ đi giải quyết nỗi buồn…” Vĩnh Diễm không làm gì được tên man di đang say xỉn này, muốn rút tay ra cũng không được, hơi hoảng hốt nhìn A Quế, nhưng lại thấy hắn ta vờ như không biết chuyện gì, đang trò chuyện với người khác, thỉnh thoảng lại cười ha hả, trong lòng đang lo lắng, thì Hòa Thân đã đứng dậy, giữ lấy tay Vĩnh Diễm, ôn hòa mỉm cười: “Gia đừng ra ngoài nữa, chuyện nhỏ này thần xử lý được.”
Hòa Thân hít một hơi thật sâu, vén rèm bước ra, gió đêm lạnh lẽo mang theo những hạt mưa nhỏ phát vào mặt, y cố giữ bình tĩnh, bước lên bục cao, khẽ ho một tiếng: “Mọi người…”
Bên dưới vẫn là cảnh tượng ồn ào, náo nhiệt của những người lính đang uống rượu, nói chuyện rôm rả – không một ai nhìn lên bục cao.
Hòa Thân mím môi, y biết rằng những người anh em cũ sẽ vì chuyện y phản bội Phúc Khang An, ép Kỷ Hiểu Lam rời đi, âm thầm hại đám người của Phúc gia mà đối xử lạnh nhạt với y, nhưng y thật sự – không ngờ bọn họ lại dám coi thường Thánh chỉ của Càn Long như vậy – Phúc gia trong lòng bọn họ lại có vị trí quan trọng như vậy!
Ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu, ngay lập tức, Hòa Thân đã lấy lại bình tĩnh.
“Người đâu.” Y ngẩng cao đầu, lớn giọng nói. “Đánh trống!”
Mọi người đang uống rượu vui vẻ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng trống trên bục cao vang lên dồn dập, tiếng nọ tiếp nối tiếng kia như sấm rền, đều giật mình buông ly rượu, nhìn lên bục cao.
Ba tiếng trống dứt, Hòa Thân nhìn quanh, rồi từ trong tay áo lấy ra Thánh chỉ màu vàng rực, hai tay giơ cao, tôn kính đọc: “Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng Đế Chiếu Viết – A Quế dẫn quân chẳng quản ngàn dặm xa xôi, dẹp bình loạn Hòa Trác, trừ gian diệt ác, công lao hào hùng. Ba quân chiến đấu dũng cảm, không sợ hiểm nguy…”
Ban đầu, mọi người còn im lặng lắng nghe, nhưng đến giữa chừng, không biết ai khởi xướng hét lên: “Hòa đại nhân, hạ quan ngồi xa quá, không nghe rõ, mời đại nhân đọc lớn tiếng hơn một chút!”
Đám binh lính như bị châm ngòi nổ, lập tức ồn ào như nồi chao chảo: “Đúng vậy, Hòa đại nhân, giọng ngài nhỏ như vậy, đọc cho ai nghe thế?!”
“Giọng nhỏ như con gái vậy!”
“Phải đấy! Nhìn y mặt mày trắng trẻo, không biết có phải là thái giám không?”
Giữa tiếng cười ồn ào, có người nói: “Đừng nói vậy, Hòa đại nhân cũng từng cùng Quế quân môn chúng ta đánh Kim Xuyên đấy!”
“Cái thứ như hắn ta? Binh lính Kim Xuyên nhìn thấy hắn ta chắc còn tưởng là con gái, bắt về làm vợ mất!”
“Y là đồ hèn nhát – binh lính Kim Xuyên vừa xông tới đã sợ đến mức tè cả quần!”
Tiếng ồn ào, chế nhạo vang lên không ngớt – lần đầu tiên Hòa Thân cảm thấy toàn thân run rẩy, không thể đứng vững…
Y “hèn”, y “nhát gan”? Năm đó ở Kim Xuyên, y liều chết chém giết, một mình một ngựa xông pha trận mạc cứu Ô Ôn Phúc, cứu Hải Lan Sát, đến mạng sống cũng không màng, cuối cùng chỉ đổi lấy được những lời nhạo báng, sỉ nhục thế này sao!
Mọi người, mọi chuyện như hiện ra trước mắt, hỗn độn, méo mó, nhưng sự đã đến nước này, y không muốn, không cam lòng nhưng cũng không thể không tiếp tục bước tiếp – y không có đường lui, cũng không có thuốc hối hận – cho dù phải chịu bao nhiêu uất ức, khổ sở!
“Bất kính!” Một giọng nói vang lên từ xa, nhưng lại như tiếng sấm rền, khiến tất cả mọi người đều run sợ –
Hòa Thân chấn động toàn thân, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, vẻ mặt không dám tin.
Chàng – chẳng phải chàng đang ở Bỉnh huyện dẹp loạn sao!
Cửa doanh trại từ từ mở ra, một bóng đen cưỡi ngựa lao đến như một cơn gió, vó ngựa tung bụi mù mịt, trong nháy mắt đã phi đến trước bục cao như sao băng, ghìm cương dừng lại. Bộ giáp bạc sáng loáng dưới ánh trăng mờ ảo phát ra ánh sáng xanh lạnh lẽo –
“Phúc soái!” Đám binh sĩ bỗng nhiên như phát điên, cuồng nhiệt quỳ rạp xuống, tiếng hô vang dội.
Phúc Khang An phất tay, cả doanh trại lập tức im lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều đồng loạt kính cẩn nhìn vị nam tử đã trở thành chiến thần của Đại Thanh!
Vĩnh Diễm rốt cuộc vẫn không yên tâm, khó khăn lắm mới thoát khỏi Hải Lan Sát, chạy ra khỏi doanh trại, thì lại nhìn thấy cảnh tượng này – y và chàng, một người trên bục cao, một người dưới bục, chỉ cách nhau có mấy bước chân, nhưng lại như ngăn cách bởi đất trời.
“Bình thường ta dạy bảo các ngươi như thế nào? Vô kỷ luật, coi thường Khâm sai, các ngươi còn xứng là quân tinh nhuệ nhất Đại Thanh sao – hả?!” Phúc Khang An liếc nhìn xung quanh, giọng nói không lớn, nhưng lại khiến cho tất cả mọi người đều nghe rõ ràng. Sau đó, chàng nhảy xuống ngựa, bước lên bục cao, nhưng lại cố ý lướt qua Hòa Thân, nhìn về phía chân trời xa xăm: “Hay là, binh lính do Phúc Khang An ta dẫn dắt, chỉ nghe theo mệnh lệnh của ta…” Ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén: “Ba quân cởi giáp – quỳ xuống!”
Tiếng áo giáp vang lên ken két, dường như chỉ trong nháy mắt, giữa màn bụi mù mịt, hàng vạn binh sĩ đồng loạt quỳ xuống, hô vang “vạn tuế”, tiếng hô vang dội như sấm dậy đất trời, khiến cho các tướng lĩnh đang chè chén trong doanh trại cũng phải giật mình, chạy ra xem, ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau – rõ ràng là bọn họ đang giúp Phúc Khang An ra mặt, vậy mà chàng lại đích thân đến đây vào lúc nửa đêm chỉ để giải vây cho tên Hòa Thân kia sao?!
“Hòa đại nhân.” Phúc Khang An nheo mắt, hơi ngẩng đầu, nhìn Hòa Thân với vẻ bề trên, “Còn không mau tuyên chỉ.”
Hòa Thân mặt mày tái mét, cổ họng nghẹn lại, cuối cùng cũng dời mắt, chậm rãi đưa tay ra, một lần nữa mở Thánh chỉ.
Phúc Khang An im lặng đứng bên cạnh nghe Hòa Thân đọc xong Thánh chỉ, sau đó sai người bê lên mười vò rượu ngon do Càn Long ban thưởng, cùng ba quân uống rượu tế trời đất, cảm tạ Hoàng ân, rồi mới đột nhiên lên tiếng, giọng nói chỉ đủ cho Hòa Thân nghe thấy: “Có những chuyện, không phải ngươi cố gắng là có thể làm được – Hòa đại nhân.”
Tay Hòa Thân cầm chén rượu khựng lại, nhưng cũng chỉ trong giây lát.
Y ngẩng đầu uống cạn ly rượu, cảm giác cay nồng lan tỏa khắp cổ họng, dạ dày, lục phủ ngũ tạng như co thắt lại.
Vĩnh Diễm không gõ cửa, cứ thế đẩy cửa bước vào phòng Hòa Thân – đây là một trạm dịch được xây dựng cách doanh trại không xa, tuy không nguy nga lộng lẫy, nhưng cũng thanh tịnh, tao nhã.
Quả nhiên. Vĩnh Diễm nhíu mày, người đàn ông trẻ tuổi đã giữ chức vị cao quý kia lúc này đang gục mặt xuống bàn, say mèm, bên cạnh là một vò rượu đã cạn đáy.
“Sao lại uống nhiều như vậy – rượu rất hại thân thể, ngươi không biết sao?”
“Không… không sao… Đây, đây là rượu ngự ban, rượu mừng chiến thắng – có thể uống được là tốt rồi, người, người còn chê sao?!” Hòa Thân không để ý đến Vĩnh Diễm, tự rót rượu cho mình, vừa uống vừa cười.
Thở dài, Vĩnh Diễm cúi người, giật lấy chén rượu đang bị Hòa Thân siết chặt trong tay: “Tối nay ngươi chịu uất ức rồi…”
Hòa Thân lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vĩnh Diễm, ngây người ra một lúc, rồi lắc đầu, lè nhè: “Không… không uất ức. A Quế bọn họ xem thường ta, ta biết – nhưng bọn họ khác với Vương Thiện Vọng, đều là những vị tướng tài của Đại Thanh, ta nhịn một chút thì có sao?”
“Ta không nói đến chuyện này.” Vĩnh Diễm nhìn chằm chằm Hòa Thân, Hòa Thân cúi đầu, cười chua chát: “Không phải chuyện này thì là chuyện gì? Ta đã tuyên chỉ xong rồi, mọi chuyện đều đã xong – còn gì mà uất ức nữa…”
“Phúc Khang An! Ngươi biết ta đang nói đến Phúc Khang An mà!” Vĩnh Diễm không nhịn được nữa, nắm lấy vai Hòa Thân lay mạnh, “Hắn ta cố ý thông đồng với đám “Phó gia đảng” kia để ra oai phủ đầu ngươi, ngay trước mặt ba quân, hắn ta dám công khai làm nhục ngươi!”
Có một câu Vĩnh Diễm không nói ra khỏi miệng – người như vậy, sao xứng đáng với tình cảm mà ngươi từng dành cho chàng ta?!
Vĩnh Diễm chỉ biết thở dốc, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Hòa Thân – hắn càng hận bản thân mình hơn! Lúc đó, hắn đường đường là Hoàng tử, vậy mà cũng không giúp được gì cho Hòa Thân! Cái gọi là huyết thống tôn quý của hắn, trước mặt Phúc Khang An căn bản chẳng là gì cả – quân tâm, uy tín, hắn đều thua xa Phúc Khang An, hắn còn xưng là A ca cái nỗi gì!
Nhưng dù sao hắn cũng là Thập ngũ A ca Vĩnh Diễm, là người còn biết nhẫn nhịn, biết kiềm chế hơn cả Hòa Thân. Hòa Thân ngây người nhìn Vĩnh Diễm, nhìn thấy trong mắt Vĩnh Diễm còn cuồn cuộn nỗi oán hận, bất cam hơn cả hắn, cuối cùng chỉ biết lắc đầu: “… Ta thua rồi, cho dù ta có cố gắng thế nào, cũng không bằng huynh ấy… Đây là số phận, là số phận…”
“Ngươi không hề thua, ngươi chỉ là hiện tại thế yếu hơn hắn…” Tim Vĩnh Diễm như thắt lại, bỗng nhiên cảm thấy đau đớn khôn nguôi.
“Ta không muốn nghe bốn chữ này nữa! Thế, không, bằng, người!” Y đã nghe đủ rồi! Năm đó, chỉ vì bốn chữ này mà suýt chút nữa hắn đã gục ngã – y có thể kiên cường sống đến ngày hôm nay, chính là vì muốn xóa bỏ hoàn toàn bốn chữ này khỏi cuộc đời mình! Hòa Thân trong cơn say dường như đã quên mất người ngồi trước mặt mình là vị A ca cao quý, y đứng phắt dậy, hất tung mọi thứ trên bàn xuống đất, nghiến răng nghiến lợi: “Ta chịu đủ rồi – ta có cống hiến bao nhiêu cũng chỉ đổi lấy danh tiếng nịnh thần, gian thần, chỉ vì ta không có gia thế, không có quyền lực – Hòa Lâm bị huynh ấy đưa lên chiến trường, tối nào ta cũng lo lắng cho nó, nhưng ta không dám hỏi, cũng không thể hỏi – ta không thể để huynh ấy nắm thóp được – nhưng mà, huynh ấy vẫn có thể dễ dàng hủy hoại toàn bộ tôn nghiêm và lớp mặt nạ của ta, chỉ cần huynh ấy ra lệnh một tiếng là có thể hiệu triệu ba quân – còn ta, vẫn chỉ là một tên tiểu nhân hèn mọn! – ta không quan tâm A Quế, không quan tâm Triệu Huệ, Hải Lan Sát, không quan tâm thiên hạ này khinh thường ta thế nào, ta chỉ không thể chịu đựng được việc huynh ấy đứng trước mặt ta…” Giọng nói đột nhiên dừng lại, Hòa Thân bị người ta ôm chặt vào lòng, một cái ôm tuy có phần gầy gò nhưng lại ấm áp lạ thường. Y ngẩn người ra, giây phút sau khi hoàn hồn, Hòa Thân giãy giụa phản kháng dữ dội, đẩy Vĩnh Diễm ra, lùi về phía góc tường, còn chưa kịp đứng vững đã nôn ọe dữ dội – Hòa Thân vì cổ họng bị thương nên ở kinh thành rất ít khi uống rượu, lần này nếu không phải quá đau buồn thì cũng sẽ không mượn rượu giải sầu, chỉ là bị Vĩnh Diễm dọa như vậy, y theo bản năng cảm thấy khó chịu, sợ hãi, một hơi trào ngược lên cổ họng, không thể nào kìm nén được nữa.
Vĩnh Diễm bị đẩy lui về sau một bước loạng choạng, nhưng không hề tức giận, nhìn Hòa Thân vịn tường nôn ọe thảm hại, trong lòng cũng không rõ là cảm giác gì, chỉ vội vàng rót một chén trà đưa qua, vụng về đỡ Hòa Thân dậy súc miệng, lại lấy khăn tay trong áo lau sạch miệng cho hắn, rồi mới dè dặt nhìn Hòa Thân, ấp úng nói: “Ngươi, ngươi chẳng lẽ từ trước đến nay…” Nói đến đây, Vĩnh Diễm đột nhiên như bị nghẹn lời, mặt không tự chủ được mà đỏ bừng – phản ứng mãnh liệt, ngây ngô như vậy, rõ ràng là chưa từng trải sự đời – chẳng lẽ dù là Phúc Khang An, hay là Hoàng A mã của hắn – đều chưa từng thật sự… Lời này thật khó nói ra khỏi miệng, Vĩnh Diễm chỉ đành dịu giọng, chuyển chủ đề: “Nếu ngươi lo lắng cho Hòa Lâm, ngày mai ta sẽ nói với A Quế điều cậu ta về đây, đừng để cậu ta ra chiến trường nữa, được không?”
Lúc được dìu ngồi xuống giường, Hòa Thân vẫn còn hơi ngây người, nghe Vĩnh Diễm nói vậy, ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, ánh mắt mơ hồ, mờ mịt hiếm thấy khiến trái tim Vĩnh Diễm không khỏi lỡ nhịp, nhưng ngoài dự đoán của hắn, khi Hòa Thân cúi đầu xuống lại lắc đầu, rất nhẹ, nhưng vô cùng kiên định: “Hòa Lâm… nó thật sự muốn lập công danh trên chiến trường – muốn thật đao thật súng chém giết kẻ địch, đi theo Phúc Khang An… còn hơn là đi theo ta, ta không thể nào mãi che chở cho nó được – ta cũng có lúc phải rời xa nó… Hơn nữa, Phúc Khang An dù có ân oán gì với ta, nhưng với tính cách của huynh ấy, nếu Hòa Lâm có tài năng, huynh ấy sẽ không vì tư thù cá nhân mà hãm hại nó, ép nó phải chết…”
“Được rồi, đã say thành thế này rồi, còn lo chuyện bao đồng.” Vĩnh Diễm khoanh tay đứng dậy, trên mặt lộ rõ vẻ không vui – hắn không hiểu, rõ ràng đã trở mặt thành thù, tại sao Hòa Thân vẫn có thể tin tưởng Phúc Khang An như vậy. Vĩnh Diễm quay đầu nhìn bộ y phục nhăn nhúm của Hòa Thân, trong lòng lại mềm nhũn, bèn cúi người xuống, dịu dàng nói: “Đi nghỉ ngơi đi, rõ ràng là tửu lượng kém còn cố uống – xem sáng mai tỉnh dậy có đau đầu không!” Nói xong liền tự nhiên cởi áo khoác cho Hòa Thân. Hòa Thân đẩy ra mấy cái nhưng không được, hơn nữa lại mệt mỏi rã rời, đầu óc choáng váng, Vĩnh Diễm không tốn nhiều sức đã cởi được áo khoác của hắn, tùy ý ném xuống đất. Quay đầu lại nhìn, Hòa Thân đã dựa vào thành giường, ngủ thiếp đi.
Vĩnh Diễm không nhịn được mà mỉm cười, tâm trạng bất an cả buổi tối vì Phúc Khang An bỗng chốc vui vẻ hẳn lên. Hắn đỡ Hòa Thân nằm xuống, tự tay trải chăn đắp gối cho hắn, đắp kín mít, rồi mới ngồi xuống mép giường, nhìn khuôn mặt ngủ say hiếm khi yên tĩnh như đứa trẻ của Hòa Thân, đưa tay muốn vuốt ve nếp nhăn giữa hai hàng lông mày vẫn còn nhíu chặt của hắn, nhưng lại khựng lại giữa chừng, khẽ thở dài, ngay cả bản thân cũng không rõ tâm tư mình lúc này, chỉ cảm thấy rối bời, không biết trút vào đâu, cho đến khi ánh mắt dừng lại trên đôi môi mím chặt, nhợt nhạt của Hòa Thân – dù cho bên ngoài gió cát mịt mù, đôi môi ấy dường như vẫn mềm mại như cũ – ánh mắt Vĩnh Diễm như bị hút chặt, không thể nào dời đi được nữa, hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi ấy – chỉ một chút thôi, một chút thôi cũng được…
Như bị ma xui quỷ khiến, Vĩnh Diễm cúi người xuống, cho đến khi đôi môi hai người chạm vào nhau – trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Vĩnh Diễm chỉ cảm thấy một dòng điện nóng bỏng chạy thẳng từ xương cụt lên đỉnh đầu, khiến đầu óc hắn tê dại! Qua hồi lâu, Vĩnh Diễm mới rời khỏi đôi môi ấy, mặt đỏ bừng, tim đập như trống, thở hổn hển nhìn Hòa Thân vẫn đang ngủ say sưa trên giường.
Phúc Khang An một mình đi vào, thậm chí còn không cho người thông báo, bước chân vừa nhanh vừa nhẹ, nhưng khi đến trước cửa phòng Hòa Thân lại đột nhiên dừng lại – cho dù có gặp được thì có thể nói gì đây?
Chàng cảm thấy bản thân thật nực cười, vậy mà lại mò đến đây – sau khi biết A Quế bọn họ vì muốn ra oai với chàng mà cố ý làm khó Hòa Thân, chàng bỗng nhiên không kìm được cơn nóng giận, thế là không màng tất cả, một mình một ngựa từ Bỉnh huyện phi thẳng đến Gia Dục Quan! – Là muốn giải vây cho Hòa Thân sao? Phúc Khang An cười nhạt, với thân phận, quan hệ của chàng và Hòa Thân lúc này, suy nghĩ như vậy có vẻ hơi ngây thơ rồi, chẳng lẽ chàng không hiểu rõ tình thế hiện tại sao! Nếu không… thì lúc nãy trên bục cao, chàng đã không nói những lời lẽ gay gắt như vậy – người trên đời này có thể khiến chàng mất bình tĩnh, bất chấp tất cả để chèn ép, e rằng chỉ có Hòa Trí Trai năm xưa, Hòa đại nhân ngày hôm nay! Nhưng hành động vừa rồi của chàng, khiến A Quế và những người khác cũng có chút bất mãn, lúc nãy gặp mặt cũng không còn vẻ thân thiết như trước – mà cũng phải thôi, bọn họ vốn cũng không ưa gì việc Hòa Thân bỗng nhiên được thăng quan tiến chức, nhưng chủ yếu vẫn là vì muốn ra mặt thay chàng nên mới ra oai với Hòa Thân, bây giờ chàng lại hùng hổ chạy về làm như vậy, bảo sao bọn họ không tức giận.
Phúc Khang An nhíu mày, ngẩng đầu thở dài, kỳ thực lần này chàng đến đây chỉ muốn nói với Hòa Thân rằng Hòa Lâm trong trận đánh dẹp loạn lần này đã thể hiện rất xuất sắc, xông pha trận mạc, dũng cảm hơn người – không phải chàng chưa từng nghĩ đến chuyện lợi dụng Hòa Lâm để kiềm chế Hòa Thân, nhưng dù sao chàng cũng là người quang minh lỗi lạc, biết trọng dụng nhân tài, một nhân tài quân sự như vậy, chẳng lẽ phải hủy hoại vì ân oán cá nhân của hai người bọn họ sao? Chàng và Hòa Thân, e rằng cả đời này sẽ không ai chịu cúi đầu trước – Phúc Khang An siết chặt tay, thở dài một tiếng, suy nghĩ một lúc rồi thôi, gặp nhau cũng chỉ thêm lời khó nghe, chi bằng thôi vậy. Đang định quay người bỏ đi, lại nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, quay đầu nhìn lại, thì thấy Vĩnh Diễm từ trong phòng Hòa Thân đã tắt đèn đi ra, cẩn thận khép cửa lại, rồi mới xoay người, vội vã rời đi trong màn đêm.