Hòa Thân theo Hải Ninh, hai người một ngựa rong ruổi, đi mãi, đi mãi, đến gần địa phận Thông Châu, bốn bề vắng lặng, hoang vu. Hòa Thân một đường hồn xiêu phách lạc, đến lúc này mới ngẩng đầu lên hỏi: “Đại quân muốn đến Sơn Đông, không phải đi đường này sao?” Hải Ninh vội vàng kéo ngựa lại, vẻ mặt lo lắng: “Đại quân đương nhiên đi đường khác, Phúc tướng quân đặc biệt quay lại một mình để đợi ngươi – Ở Ngọc Hoàng miếu phía trước, sắp đến rồi!”
Hòa Thân cứ tưởng Phúc Khang An cũng có đầy bụng lời muốn giải thích với y, liền thúc ngựa phi nhanh đến. Ngọc Hoàng miếu tuy đã cũ, nhưng được tu sửa rất hoàn hảo, tượng Thái Thượng Lão Quân trong chính điện vừa mới được dát vàng, đang hưởng thụ khói hương nghi ngút.
Hòa Thân nhìn xung quanh, rồi ngẩng đầu nhìn tượng thần: “Sao không thấy một đạo sĩ nào?”
“Phúc tam gia sáng sớm đã sai người đuổi hết người rảnh rỗi ra ngoài, hiện giờ đang đợi ở Tây sương phòng.” Hải Ninh lau mồ hôi trên mặt, thúc giục: “Chắc là đợi lâu rồi, ngươi mau vào đi.”
Hòa Thân chỉ liếc nhìn hắn một cái, rồi xoay người bước vào trong, đi qua hành lang, quả nhiên không thấy một bóng người. Hòa Thân hít sâu một hơi, chậm rãi đẩy cửa phòng, bên trong rèm che kín mít, không nhìn rõ, nhưng có một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi y –
Đó là mùi thuốc phiện, mùi hương đã ám ảnh nhà y suốt mười mấy năm.
Hòa Thân vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, bước vào trong, cho đến khi nhìn thấy bóng người đang ngồi trên ghế chủ vị. Y dừng bước, cung kính hành lễ:
“Phúc phu nhân vạn phúc.”
Thường Nhi vẫn mặc trang phục thường ngày, nhưng vẻ lạnh lùng trên mặt dường như còn hơn ngày thường, bà ta thu tay lại, liếc nhìn y: “Hòa Thân, ngươi hình như không hề ngạc nhiên khi gặp ta ở đây?”
“Ngọc Hoàng miếu là gia miếu của Phúc gia, gặp phu nhân ở đây, có gì kỳ lạ?”
“Ồ?” Thường Nhi cười thích thú, nhận lấy chén trà thị nữ dâng lên, chậm rãi nhấp một ngụm, “Ngươi đã biết từ trước, vậy ta cũng không cần phải tốn công ‘mời’ ngươi đến đây.”
“Phu nhân nhầm rồi, nếu ta biết trước, có lẽ đã không lầm tin người khác, đến đây một chuyến vô ích – Ta cũng chỉ vừa mới nhận ra. Vừa rồi Hải Ninh nói sáng sớm đã đuổi hết đạo sĩ, tính đến giờ ít nhất cũng đã bốn canh giờ, vậy mà ba nén hương trên chính điện vẫn chưa cháy hết? Chỉ có một khả năng, những đạo sĩ này vừa nhận được lệnh, chủ động tránh mặt, nhìn khí thế của miếu đường này, cũng không khó đoán ra chủ nhân là ai.” Hòa Thân chậm rãi nói xong, Thường Nhi đã đặt chén trà xuống, thướt tha bước đến: “Quả là một đứa trẻ thông minh, ngươi đã biết ta cố ý dụ ngươi đến đây, vậy mà vẫn dám đến, gan cũng không nhỏ.”
Mùi thuốc phiện càng lúc càng nồng nặc, Hòa Thân nhíu mày, nhìn chiếc đỉnh vàng nhỏ đang bốc khói nghi ngút trên bàn, sao y có thể không biết đây là đang nấu thuốc phiện: “Đã đến thì cứ an tâm, đã đến rồi, sao có thể bỏ lỡ cơ hội – Tin rằng với thân phận của phu nhân, chắc chắn sẽ không làm khó một kẻ tiểu dân như ta.”
Thường Nhi che miệng cười, bà ta vốn đã rất xinh đẹp, chỉ là ngày thường lạnh lùng quen rồi, lúc này nở nụ cười, như băng tan tuyết chảy, rực rỡ chói lóa, ngay cả những nếp nhăn mờ nhạt nơi khóe mắt cũng không hề làm giảm đi vẻ đẹp của bà ta. “Bây giờ ta cuối cùng cũng hiểu tại sao Khang nhi lại thích ngươi.” Bà ta vẫn cười, nhưng lời nói ra lại như dao găm, đâm thẳng vào tim y.
Dù Hòa Thân có bình tĩnh đến đâu, lúc này cũng có chút bối rối, gượng cười: “Phu nhân nói đùa rồi, ta và tam gia đều là nam nhân, chỉ là bạn bè thân thiết -“
“Thôi đi!” Thường Nhi phẩy tay áo, quay về chỗ ngồi, cầm chiếc thìa vàng nhỏ, khuấy liên tục chất lỏng màu nâu sẫm, sánh đặc trong đỉnh, chậm rãi nói: “Đổng Ngạc Thường Nhi ta sống nửa đời người, chuyện gì chưa từng gặp qua? Vương tôn công tử, ai mà không thích những thứ tà môn ngoại đạo này? Nếu là bình thường, ta cũng nhắm mắt cho qua – Ngươi nói các ngươi chỉ là bạn bè thân thiết? Bạn bè thân thiết nào lại nỡ lòng bỏ mặc chủ soái, trơ mắt nhìn hắn chết, mà thay hắn đỡ ba mũi tên?! Bạn bè thân thiết nào lại vì ngươi mà lập y quan mộ cho phản tặc Kim Xuyên?! – Đây là tội mưu phản!”
Hòa Thân bị chấn động, lùi lại nửa bước, trừng mắt nhìn bà ta – Sao bà ta lại biết rõ mọi chuyện ở Kim Xuyên như vậy: “… Hải Ninh? Ngươi vẫn luôn cài Hải Ninh bên cạnh chàng?”
“Ta đã nói ngươi thông minh mà.” Thường Nhi thản nhiên nói: “Hắn là con trai duy nhất của ta, tuổi còn trẻ đã phải ra trận, lỡ có chuyện gì, ta sao nỡ lòng? Đương nhiên phải tìm người theo sát bên cạnh hắn, ta mới yên tâm.”
Hòa Thân bỗng nhiên muốn cười, y vốn tưởng trên chiến trường, người quan tâm đến y ngoài Phúc Khang An ra, ít nhất còn có Hải Ninh thật lòng coi y là bạn, nhưng kết quả, lại là y tự mình đa tình!
“Ngươi cũng không cần phải như vậy. Vừa rồi Hải Ninh còn cẩn thận hỏi ta sẽ làm gì ngươi – Hắn không phải là không coi ngươi là bạn, chỉ là trên đời này, có rất nhiều thứ còn quan trọng hơn bạn bè.” Thường Nhi dường như nhìn thấu tâm tư Hòa Thân, thản nhiên nói tiếp: “Gia đình bọn họ đời đời kiếp kiếp đều là bao y nô tài của Đổng Ngạc gia ta, ta vốn chỉ muốn hắn âm thầm theo sát Khang nhi, có nguy hiểm gì thì hy sinh thân mình bảo vệ thiếu chủ – Không ngờ hắn lại để Khang nhi một mình mạo hiểm ở Kim Xuyên, lạc mất đại quân, sống chết không rõ, ta lập tức bắt giữ cha mẹ hắn ở kinh thành – Hắn vì muốn cứu cha mẹ, chuộc tội, liền lẻn vào kinh, kể hết mọi chuyện cho ta – Ngươi sắp trở thành con rể của Anh Liên, dù sao cũng tốt hơn là cứ dây dưa mập mờ với một nam nhân như vậy – Nhưng ngươi lại nhất quyết không chịu! Cưới cháu gái của Đại học sĩ, chẳng khác nào có được con đường thăng tiến nhanh chóng, lẽ nào ngươi không hiểu? Đắc tội với Phú Sát gia, cả đời ngươi đừng hòng ngóc đầu lên được, lẽ nào ngươi không hiểu? Nhưng ngươi vẫn không chịu cúi đầu, không chịu buông tay – Hà tất phải như vậy? Hòa Thân, ngươi là người thông minh, một nam nhân không còn chí tiến thủ, thì sống trên đời này còn ý nghĩa gì? Ngươi tưởng sự si mê nhất thời của Khang nhi đối với ngươi sẽ kéo dài bao lâu – Thật sự khiến hắn tay trắng, thì cái gọi là tình cảm của các ngươi lập tức sẽ tan thành mây khói! – Ngươi không nên cố chấp – Có những người sinh ra đã được định sẵn là đứng trên đỉnh cao – Hà tất gì phải kéo hắn xuống?”
Hòa Thân im lặng, y không tìm được lý do nào để phản bác, lời bà ta nói, câu nào cũng là chân lý, từng câu ghim vào lòng.
“Ta là người ăn chay niệm Phật mấy chục năm rồi, có những chuyện ta không muốn làm, nhưng lại buộc phải làm – Bởi vì ta là một người mẹ, càng là chủ mẫu của Phú Sát gia!” Thường Nhi từng bước ép sát, “Bây giờ ta chỉ cần động một ngón tay, ngươi sẽ biến mất khỏi kinh thành, Khang nhi đến chết cũng không tìm được ngươi, ngươi tưởng hắn là người có thể đau lòng vì ngươi bao lâu? Hôm nay ngươi rời bỏ hắn, hắn sẽ đau khổ một lúc, ngươi theo hắn, hắn sẽ hối hận cả đời! Ta nói với ngươi lần cuối – Rời khỏi Phúc Khang An – Điều kiện gì ngươi cứ việc đưa ra, ngươi muốn làm quan to, hay là tướng quân trấn giữ biên cương, Phú Sát gia ta đều có thể cho ngươi!”
Quả thật. Trên đời này có tình nghĩa, nhưng quyền lực có thể nuốt chửng chút tình nghĩa đáng thương đó! Bà ta chẳng phải đang nói với y, Hòa Thân y như bùn đất dưới chân, chỉ cần bà ta tùy ý giẫm đạp, sẽ vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được – Y lấy gì để đấu với Phú Sát gia, đấu với người phụ nữ được sủng ái suốt hai mươi năm qua! Ngược lại, chỉ cần y gật đầu, y, Hòa Lâm, cả gia tộc sẽ vinh hoa phú quý!
“Phu nhân.” Cuối cùng y chậm rãi lắc đầu, ngẩng lên, lần đầu tiên không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt bà ta: “Công danh ta sẽ tự mình giành lấy, Dao Lâm, ta cũng tuyệt đối không từ bỏ.”
Thường Nhi trong nháy mắt mặt mày tái nhợt, y rõ ràng đã rơi vào đường cùng, không ai có thể giúp được, rõ ràng là kẻ tham danh hám lợi, không chịu khuất phục số phận, vậy mà lại dám tuyên chiến với bà ta? Hắn xứng sao?! Bà ta đứng phắt dậy, choáng váng, suýt ngã, vội vàng có người đỡ lấy. Thường Nhi cố gắng bình tĩnh lại, lấy chuỗi hạt trầm hương trong tay áo ra, niệm một tiếng Phật hiệu, rồi mới từ từ mở mắt: “Ta nên biết, ngươi không dễ dàng nhận mệnh như vậy.” Bà ta tiếc nuối thở dài, “Hòa Thân, Khang nhi là con trai duy nhất của ta, từ nhỏ, điều hắn coi trọng nhất chỉ là vinh dự của Phú Sát gia, chứ không phải là ngươi! Ta không muốn hắn vì nhất thời mê muội mà sau này phải hối hận, đau khổ…”
Hòa Thân rùng mình, y chỉ muốn ở bên người mình yêu, vậy cũng là sai sao?! Vậy cũng ảnh hưởng đến ai sao?! Ánh mắt Thường Nhi vẫn hiền từ, bình tĩnh, bà ta nhìn chiếc đỉnh vàng, đột nhiên chuyển chủ đề: “Ngươi có biết, vì Hòa Thân vương sức khỏe không tốt, nên mỗi năm, Lưỡng Quảng tổng đốc Tôn Sĩ Nghị đều phải dâng rất nhiều thuốc phiện cho Ngũ gia để giảm đau – Ông ta dâng lên đều là loại thượng hạng, ta vất vả lắm mới kiếm được một ít, tự tay nấu, Hòa Thân, ngươi có muốn thử không?” Vừa dứt lời, cửa phòng mở ra, hai tên lực lưỡng bước vào, im lặng đứng hai bên Hòa Thân.
“Ngươi!” Hòa Thân chưa kịp phản kháng đã bị hai người khống chế, phẫn nộ nhìn bà ta – Thường Nhi quay mặt đi: “Hầu hạ Hòa đại gia ‘nhập yên’ cho tốt.”
Hai tên lực lưỡng nghe lệnh, ấn Hòa Thân xuống giường, một tên dùng sức, ép y há miệng ra – Cái gọi là “nhập yên” của bọn họ, lại là ép Hòa Thân nuốt sống thuốc phiện!
“Không!!” Hòa Thân lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi, kinh hoàng tột độ!
“Hòa Thân, ngươi không phải là người bình thường, ngươi sẽ hủy hoại Phúc Khang An, hủy hoại Phú Sát gia -” Thường Nhi nhìn y giãy giụa, dường như không nỡ nhìn nữa, liền xoay người bước ra khỏi phòng, chỉ để lại một câu:
“Đừng trách ta, trách thì trách ngươi lúc này thế yếu.”
Mấy món ăn trên bàn đã nguội lạnh, Hòa Lâm ngồi trên ghế, im lặng nghe tiếng sấm rền vang bên ngoài. Hiện giờ trong nhà chỉ còn lại Lưu Toàn, ông ta đẩy bát cơm về phía Hòa Lâm: “Nhị gia, ngài ăn chút gì đi? Đại thiếu gia còn chưa biết khi nào mới về.”
Hòa Lâm lắc đầu, đứng dậy: “Ta đợi huynh ấy về.” Nhìn màn mưa trắng xóa ngoài cửa sổ, hắn thở dài: “Ta không nên chọc giận huynh ấy. Chúng ta là anh em ruột, dù có sa cơ lỡ vận đến đâu, cũng phải cùng nhau vượt qua – Lưu Toàn, ông ra ngoài thắp một ngọn đèn sừng trâu, hôm nay là tiết Kinh trập, e rằng mưa sẽ không tạnh, chúng ta phải thắp đèn dẫn đường cho huynh ấy.” Lưu Toàn nghe lệnh đi ra ngoài, vừa mở cửa đã nghe thấy ông ta kêu lên kinh ngạc, sau đó là giọng nói hoảng hốt: “Thiếu gia!”
Hòa Lâm giật mình, lao ra ngoài, vừa nhìn thấy liền sững sờ – “Huynh!” Hòa Thân nằm bất tỉnh trên đất, không biết đã ngất bao lâu, cậu lao đến, ôm Hòa Thân vào lòng, sờ trán y, nóng hổi, búi tóc cũng bung ra, ướt sũng, nhìn thoáng qua như máu me đầm đìa – Hòa Lâm lập tức bế thốc y lên, vừa đi vào nhà, vừa gọi Lưu Toàn đun nước nóng.
Dưới ánh đèn, tình trạng của Hòa Thân càng thêm đáng sợ, y nhắm nghiền mắt, không còn hơi thở, như đã chết, trên má sưng đỏ, khóe môi rách toạc, máu me bê bết. Hòa Lâm nhíu mày, khẽ gọi tên Hòa Thân, cẩn thận cởi bỏ quần áo ướt sũng của y, khi cởi quần trong ra, bỗng nhiên cả người cứng đờ –
“Nhị gia, nước nóng đã sôi.” Giọng nói của Lưu Toàn vang lên bên ngoài, Hòa Lâm đột nhiên quát lớn: “Để nước đó, ra ngoài!” Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, cậu mới run rẩy rút tay ra.
Máu, máu tươi ấm nóng, in hằn trên tay hắn những vết tích ghê rợn.
Hòa Lâm cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống lòng bàn tay, nhưng không thể xóa đi vết máu khô cứng.
Không, bây giờ không phải lúc để rơi lệ. Hòa Lâm nghiến răng, ép mình bình tĩnh lại, lau người cho Hòa Thân, rồi đổ bát thuốc giải cảm vào miệng y. Nước thuốc theo cổ chảy xuống, không vào được bao nhiêu, Hòa Lâm sốt ruột, ngậm một ngụm lớn, cúi người xuống, từng chút từng chút đút vào miệng Hòa Thân. Ai ngờ, vừa há miệng ra, Hòa Lâm đã ngửi thấy mùi tanh nồng của máu, cậu giật mình – Đây là dấu hiệu của cắn lưỡi –
Không thể nào! Đại ca cậu là người như thế nào – Trên đời này có nỗi đau nào mà y không chịu đựng nổi, đến mức phải tự sát?! Cậu hoảng hốt nhìn Hòa Thân, bỗng nhiên chạm phải đôi mắt vô hồn của y.
“Ca!” Hòa Lâm vội vàng nắm lấy tay y, cố gắng kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào, Hòa Thân mặt mày tái nhợt nhìn hắn, nhưng không nói một lời. Hòa Lâm lại bưng bát thuốc đến, từng ngụm từng ngụm đút cho y, Hòa Thân ban đầu còn ngoan ngoãn nuốt, nhưng không lâu sau liền nôn hết ra ngoài, nôn thốc nôn tháo, nước thuốc màu nâu sẫm xen lẫn máu me vương vãi trên đất, trông thật ghê rợn. Hòa Lâm không nhịn được nữa, đặt bát thuốc xuống, nghiến răng nghiến lợi định đi lấy thanh đao treo trên tường: “Anh Liên lão già khốn kiếp! Hắn ra tay tàn độc với huynh như vậy sao?! Ta nhất định phải báo thù cho huynh!”
Cổ tay cậu bị giữ chặt – “Ca!” Cậu quay đầu lại, đau đớn nói: “Để đệ đi!” Làm sao cậu có thể nhịn được – Nhịn được nỗi nhục nhã này!
“Không…Không phải hắn…” Hòa Thân cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng giọng nói lại khiến Hòa Lâm càng thêm kinh hãi, vội vàng đỡ lấy vai y: “Giọng nói của huynh?!”
Hòa Thân nhắm mắt, thở hổn hển hồi lâu, mới có thể nói tiếp, nhưng giọng nói đã khàn đặc, như tiếng cú kêu đêm: “Ta… Ta bị ép nuốt thuốc phiện -” Hồn như bị rút ra, giãy giụa, đánh đập, cưỡng bức, bị cạy miệng, nhét vào thứ thuốc phiện tinh khiết nhất trên đời – Từ ban đầu phản kháng, đến cuối cùng kiệt sức, giờ nghĩ lại, như một cơn ác mộng.
Người bà ta tìm đến rất giỏi, là cao thủ có thể khiến người ta sống không bằng chết.
Thủ đoạn thật độc ác… Tâm địa thật tàn nhẫn.
Nhưng y, nên hận ai? Có thể hận ai…
Chỉ có thể hận bản thân y cả đời vô dụng, như bùn đất, mặc cho người ta chà đạp! Yêu thương thì sao chứ? Ai là chỗ dựa cả đời cho ai?! Không ai cả! Mỗi người đều ích kỷ, mỗi người đều chỉ có thể dựa vào bản thân mình, chỉ có thể dựa vào chính mình!
Hòa Lâm ngã quỵ xuống đất, thuốc phiện sống! Thứ đó dù có nấu chín thì vẫn là thuốc độc – Đại ca cậu lại bị ép nuốt sống?! Ai ra tay tàn độc như vậy! Không những hủy hoại giọng nói, mà còn khiến y nghiện ngập cả đời, người ra tay là muốn tước đoạt, hủy hoại tất cả hy vọng của y, nhưng lại để y sống mà chịu đựng tất cả! “Ai ra tay?! Ai ra tay?!” Hòa Lâm không nhịn được nữa, nước mắt tuôn rơi –
“Bây giờ hỏi chuyện này… Không còn ý nghĩa nữa.” Hòa Thân cụp mắt xuống, như đang kể một chuyện không liên quan, “Lúc đó ta đã cố gắng nôn hết thuốc phiện ra… Giọng nói bị hỏng chỉ là chuyện nhỏ, cơn nghiện này e rằng đã ăn sâu vào máu rồi -“
“Ca!” Hòa Lâm biết lúc này y càng bình tĩnh, thì vết thương trong lòng càng sâu sắc, nhưng y lại che giấu, dù cho máu me đầm đìa cũng không muốn nói cho ai biết, “Đệ sẽ ở bên huynh, mãi mãi ở bên huynh – Chúng ta rời khỏi kinh thành, được không? Dù có lưu lạc đến đâu, dù huynh có trở thành như thế nào, đệ cũng sẽ không rời bỏ huynh!”
Hòa Thân chậm rãi mở mắt nhìn hắn, mỗi câu nói như dao cứa vào cổ họng: “Đệ yên tâm, Hòa Thân ta… còn lâu mới cam chịu. Tử Cấm Thành – Ta vĩnh viễn không rời khỏi! Dù có chết ở đây, ta cũng phải đứng dậy từ nơi này -“
Hòa Lâm ngây người nhìn y, từ lúc này, hắn không thể nào hiểu được suy nghĩ trong lòng đại ca mình nữa.
Hòa Thân nhanh chóng rơi nước mắt, toàn thân run rẩy không ngừng – Y dùng xích sắt trói chặt mình trên giường, dù cho đau đớn đến mức nào, cũng không nhúc nhích, chỉ lăn lộn trên giường. Hòa Lâm ban đầu còn có thể ở bên cạnh y, nhưng nhanh chóng bị Hòa Thân đuổi ra ngoài, chỉ có thể đứng ngoài sân, nhìn y giãy giụa, nghe tiếng kêu gào đau đớn của y.
“Nhị gia…” Lưu Toàn tuy không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng hiểu Hòa Thân đã nghiện thuốc phiện, “Thuốc phiện một khi đã nghiện thì không ai cai được – Đại thiếu gia sẽ chết mất – Ngài cũng biết, phu nhân trước kia chẳng phải đã từng muốn cai sao? Sống dở chết dở, lột da mấy lần, cuối cùng vẫn nghiện -“
“Không được!” Hòa Lâm tuy đang khóc, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên quyết.
Trong phòng vang lên tiếng động “bịch bịch”, đó là Hòa Thân không chịu đựng được nữa, lấy đầu đập vào tường, tiếng động càng lúc càng lớn, xen lẫn tiếng kêu thảm thiết “A!!!”
“Nhị gia – Thiếu gia sẽ chết mất! Nhà ta còn chút thuốc phiện và ống điếu của phu nhân, cho thiếu gia hút một chút đi, sẽ chết người đấy, hút còn hơn là nhìn thiếu gia đau đớn mà chết!” Lưu Toàn quỳ xuống đất, nước mắt giàn giụa.
“Không được!” Hòa Lâm nghiến răng, nếu lúc này mềm lòng, sẽ hỏng hết! Nữu Cổ Lộc Hòa Thân sẽ không gục ngã như vậy – Cậu nhớ rõ câu nói này, hắn phải giúp y, nếu không, trên đời này còn ai có thể giúp y!
“Nhị gia!” Lưu Toàn còn muốn nói tiếp, nhưng chỉ nghe thấy trong phòng vang lên một tiếng “rắc”, sau đó là sự im lặng đến đáng sợ.
Hòa Lâm và Lưu Toàn lập tức phá cửa xông vào, chỉ thấy Hòa Thân đang dựa vào góc giường, tay phải cầm một mảnh sứ vỡ, chân trái đầy máu. “Ca!” Hòa Lâm nhìn thấy mà ruột gan đứt đoạn, không ngờ Hòa Thân lại dùng cách tự hành hạ bản thân để quên đi cơn thèm thuốc dữ dội. Hòa Thân thở hổn hển, cầm mảnh sứ định cắt vào chân – “Dừng tay!” Hòa Lâm giữ chặt tay y, ôm chặt y vào lòng: “Ca, huynh làm vậy sẽ chết mất!”
“Buông ra!” Hòa Thân hét lên, Hòa Lâm không buông, y liền phát điên, đá Hòa Lâm ra, “Cút ra ngoài!” Giọng nói khàn đặc, như tiếng dao cạo trên tường sắt, khiến người ta sởn gai ốc. Lại một vết cắt, máu tươi tuôn ra, Hòa Thân ngửa đầu lên, thở dốc, dường như chỉ có lúc này y mới được giải thoát.
“Ca!” Hòa Lâm lao đến, đánh bay mảnh sứ dính máu trong tay y, ôm lấy y, vừa khóc vừa gọi: “Cai nghiện cái gì chứ! Lưu Toàn, lấy đồ nghề ra, cho huynh ấy hút!” Không có gì quan trọng hơn mạng sống của đại ca hắn!
Lưu Toàn đã sợ đến ngây người, lúc này mới hoàn hồn, lồm cồm bò dậy, chạy ra khỏi phòng. Không lâu sau, ông tA mãng ống điếu của Mã Giai thị đến, luống cuống tay chân nhét thuốc vào, châm lửa, nhưng lại nghe thấy tiếng hét khàn đặc: “Quay lại!” Hòa Thân dường như đã tỉnh táo lại, nhưng cơ thể vẫn run rẩy, y lau nước mắt, nước mũi trên mặt, mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt, chỉ có thể co giật liên tục: “Hòa Lâm… Huynh không thể thua, cả đời này huynh không muốn sống hèn nhát, thua cuộc nữa – Đệ trói ta lại, trói chặt toàn thân huynh, đừng để ta cử động, cũng đừng quan tâm ta kêu gào thế nào – Van đệ… Huynh không thể… Hút thứ quỷ quái đó…”
Hòa Lâm vừa lau nước mắt, vừa gật đầu lia lịa: “Đệ đồng ý, đệ đồng ý hết! Nhưng huynh phải để đệ ở bên cạnh huynh, huynh muốn phát tiết, thì cắn tay đeej – Dù có mạnh đến đâu cũng không sao, đừng tự hành hạ bản thân, được không?”
Hòa Thân trải qua cơn đau đớn nhất trong đời, nỗi đau khổ ấy như muốn bức y phát điên, gặm nhấm từng dây thần kinh của y, y chỉ có thể không ngừng kêu gào, cho đến khi cắn đến mức hai tay Hòa Lâm máu me đầm đìa – Đau, đau thấu xương, đau đến mức y muốn chết đi – Nhưng y không thể, y phải sống, sống cho ra hồn!
Trong đầu y hiện lên vô số khuôn mặt, Hòa Lâm, Sách Nhược Mộc, Phúc Trường An… Thậm chí là… Phúc Khang An.
Chàng bây giờ đang ở đâu?
Người đàn ông đã từng thề với y, nếu có phụ lòng nhau, trời tru đất diệt?
Mỗi lần y gặp nguy hiểm, chàng đều ở đâu?! Đang vì quyền lực, danh vọng của bản thân, của gia tộc mà bôn ba, liều mạng!
Có lẽ bà ta nói đúng, chàng đối với y, cuối cùng cũng sẽ trở thành nỗi hối hận day dứt.
Thật ra y đã sớm có dự cảm… Từ khi chàng, trước mặt y, không chút do dự chém đầu Sách Nhược Mộc… Chàng luôn lạnh lùng, thâm sâu hơn y… Chỉ là y tự mình đa tình, tưởng rằng y sẽ là ngoại lệ, đoạn tình cảm không được chấp nhận này – Giữa hai người địa vị bất bình đẳng, sớm muộn gì cũng sẽ tan vỡ, chỉ là trước kia, y quá ngốc nghếch, quá ngây thơ.
Y và chàng đều không thể dứt bỏ những lo lắng, phiền muộn trong lòng, y tự hỏi, thật sự muốn y từ bỏ tất cả, đi theo Phúc Khang An, sống cuộc đời không được công khai, y có nguyện ý không? Thật sự muốn Phúc Khang An từ bỏ công danh, cùng y ẩn cư nơi thôn dã, sống cuộc đời bình lặng, chàng có nguyện ý không?
Y và chàng, ai cũng không làm được. Có lẽ trên đời này, tình yêu vốn không phải là duy nhất – Huống chi là tình yêu giữa bọn họ, như đóa hoa nở trên khe đá, một khi gặp ánh sáng, lập tức sẽ tan thành bụi.
Không phải là không sâu nặng, nghĩa tình… Nhưng trước quyền lực, tất cả đều mỏng manh, yếu ớt như tờ giấy trắng.
Y nên tỉnh ngộ từ lâu rồi – Trên đời này, chỉ có quyền lực là quan trọng nhất.Tác giả có lời muốn nói:
Ừm ~ Chuyển biến rồi. Cũng nên chuyển biến rồi.
Đừng đánh tôi…