Lưu Li định làm gì?
Thấy ta nghi hoặc nhìn mình, Bùi Nguyên Hạo vẫn im lặng, Ngọc công công giải thích: "Thanh Anh cô nương, hôm nay là ngày Lưu đại nhân hồi ương?
"Hồi ương?"
Đúng vậy, người Trung Nguyên có tập tục thiêu thất và hồi ương, nghĩa là sau bốn mươi chín chết, linh hồn sẽ về nhà một lần, tăng nhân hoặc đạo sĩ có thể tính ra thời gian chuẩn xác để người nhà chuẩn bị hương nến, rượu và đồ nhắm để cả gia đình ở bên nhau lần cuối.
Thì ra hôm nay là ngày Lưu Nghị "hồi ương". Ta hỏi: "Lưu chiêu nghi định làm lễ à?"
Ngọc công công lắc đầu: "Ở đây dù sao cũng không phải nhà của Lưu đại nhân."
Cũng đúng, Lưu Nghị được phái xuống Nam, bị ám sát bỏ mình thật ra là chết tha hương, nơi này không thể xem là nhà của hắn.
"Vậy Lưu chiêu nghi..."
"Nàng ấy định tới chùa." Bùi Nguyên Hạo nhàn nhạt nói.
"À."
Dân gian còn có một truyền thuyết nếu người tha hương hồi ương không tìm được nhà của mình thì hòa thượng trong chùa có thể làm pháp sự giúp họ tìm về nhà, hơn nữa trong cung không được làm những chuyện này nhưng ở Dương Châu Lưu Nghị là công thần hi sinh, Lưu chiêu nghi làm thế Bùi Nguyên Hạo sẽ không trách phạt.
Bùi Nguyên Hạo hỏi: "Bọn họ sắp khởi hành hả?"
"Hồi Hoàng Thượng, chiêu nghi chuẩn bị khởi hành."
"Ừ."
Ta nhìn Bùi Nguyên Hạo, nhẹ giọng hỏi: "Hoàng Thượng định đi sao?"
Hắn trầm mặc một hồi, mới nói: "Trẫm vốn định không đi, nhưng nàng nói đúng, trẫm nên làm chút việc cho người phương Nam xem."
Ta mỉm cười.
Hiện giờ thế cục ở Dương Châu vẫn trong trạng thái căng thẳng, chúng ta có thể chờ Dược lão đưa ra lựa chọn, nhưng với người như Bùi Nguyên Hạo, hắn chắc chắn không muốn giao mọi quyền lựa chọn vào tay kẻ khác, nhân dịp này làm chút chuyện, thu mua lòng người cũng tốt.
"Được rồi, hôm nay cứ thế đi." Hắn nói, "Dù sao phụ tử họ cũng đã dốc hết tâm huyết cho phương Nam."
Nói rồi hắn đi về phía cổng, mới đi hai bước thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn ta: "Thanh Anh, hay là nàng đi với trẫm đi."
Ta cười đáp: "Sợ là Lưu chiêu nghi không muốn nhìn thấy thần thiếp."
"Không sao, nàng cứ đi theo Ngọc Toàn, hơn nữa nàng và Lưu Nghị cũng là người chung đường, tính ra hắn thấy nàng đến cũng sẽ rất vui."
Chuyện đêm đó tới phòng của Lưu Nghị ta không nói với ai, nhưng chưa chắc Bùi Nguyên Hạo đã không biết, hơn nữa ta và Lưu Nghị cũng xem như tri kỷ, đoạn đường hôm nay ta cũng muốn đưa tiễn hắn. Nếu Bùi Nguyên Hạo đã nói vậy, ta liền đáp: "Vâng, thiếp đi với ngài."
Bùi Nguyên Hạo đi đầu, Ngọc công công vội đi trước ta, vừa ra khỏi Nam Sương đã thấy Lưu chiêu nghi, ngoài cửa châu phủ cũng có mấy xe ngựa chờ sẵn.
Thấy Bùi Nguyên Hạo tới, nàng vội đi tới quỳ xuống: "Thần thiếp bái kiến Hoàng Thượng."
"Đứng lên đi."
Bùi Nguyên Hạo đỡ nàng đứng dậy, dịu dàng hỏi: "Đã chuẩn bị xong hết chưa?"
"Thần thiếp thay đại ca tạ Hoàng Thượng săn sóc."
"Đừng nói thế, Lưu ái khanh cũng là cấp dưới đắc lực của trẫm, mất đi hắn trẫm cũng rất tiếc." Nói rồi, Bùi Nguyên Hạo ôm nàng vào lòng, "Hôm nay trẫm đi với nàng."
Lưu chiêu nghi kinh ngạc, ngây ngốc nhìn Bùi Nguyên Hạo, lập tức quỳ xuống: "Thần thiếp tạ Hoàng Thượng long ân."
Bùi Nguyên Hạo duỗi tay đỡ nàng đứng dậy, thấy hai mắt nàng hồng hồng liền nhẹ nhàng vỗ tay nàng ấy, nắm tay nàng ấy ra ngoài.
Ngọc công công vẫn luôn ở cạnh quan sát, gã nhìn Bùi Nguyên Hạo và Lưu chiêu nghi, cũng nhìn sắc mặt ta, lúc này cẩn thận đi đến, nhẹ giọng: "Thanh Anh cô nương, nên đi rồi."
"Hả... Ừ." Ta gật đầu, lặng lẽ đi cùng gã.
Lưu Nghi đi theo Bùi Nguyên Hạo ra khỏi cổng lớn, ngay lúc này nàng đột nhiên quay đầu, mà ta vừa ngước mắt, ánh mắt cả hai chạm nhau. Trong đôi mắt thanh lệ ấy lộ ra hàn ý dù cách xa nhưng vẫn có thể thấm vào lòng người.
Ta cứng đờ.
Ngọc công công đi được một đoạn, quay đầu thấy ta vẫn đứng yên một chỗ, vội quay lại: "Thanh Anh cô nương? Có chuyện gì sao?"
"..." Ta hoàn hồn, lúc này Lưu Li đã xoay người rời đi, "Không, không có gì."
"Không có gì thì đi nhanh thôi, xe ngựa đang chờ bên ngoài."
"Ừ."
Ta vội theo gã ra ngoài, lúc này Bùi Nguyên Hạo và Lưu Li đã lên xe ngựa phía trước. Sau khi dìu ta lên một chiếc xe ngựa phía sau, Ngọc công cong còn đứng lại dặn dò xa phu. Ta vén màn nhìn hộ vệ đi theo hai bên, khí thế dường như lớn hơn trước rất nhiều.
Ven đường có rất nhiều bá tánh dừng lại xem đều bị hộ vệ châu phủ cản cách xa ba trượng, xung quanh vô cùng ầm ĩ, mơ hồ nghe thấy có người đang nghị luận.
"Lưu đại nhân là một vị quan tốt, thật là đáng tiếc!"
"Hoàng Thượng cũng tốt với Lưu đại nhân."
"Nghe nói trước khi đi Lưu đại nhân còn khuyên Hoàng Thượng phế truật tiện tịch, lần này Hoàng Thượng tới liệu có phải..."
Lòng ta phẳng lặng như mặt nước, dù thế nào một khi hắn đã quyết định thì dù việc có khó làm, đường có khó đi, hắn cũng quyết đi đến cuối cùng.
Ta còn đang nghĩ ngợi, Ngọc công công đột nhiên ôm cái đệm chạy tới đưa cho ta: "Thanh Anh cô nương, Hoàng Thượng đưa cho cô nương."
"Hả?" Ta sửng sốt.
Ngọc công công cười tủm tỉm: "Hoàng Thượng biết xe ngựa này của cô nương không tốt lắm nên đặc biệt ban cho cô nương."
Chiếc xe ngựa này đúng là đơn sơ, bên trong chỉ có ván gỗ, mới ngồi vào thì chưa thấy gì, nhưng ngồi lâu đi đường xóc nảy chắc chắn sẽ rất khó chịu. Hắn thế mà... Ta nhận lấy cái đệm, thấy Ngọc công công cười ha ha nhìn mình, mặt ta cũng đỏ ửng, lập tức buông màn xuống.
Có cái đệm này, ngồi xe đúng là không khó chịu nữa, một mình ta ngồi trong xe ngựa cũng khá nhàn nhã tự tại, thỉnh thoảng sẽ vén màn ngắm cảnh bên ngoài.
Nhưng nhìn nhìn, ta lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Xe ngựa đi thẳng về hướng Tây, ra khỏi cửa thành.
Cảm giác bất an dâng lên, ta vội vén màn, thấy Ngọc công công đang ở bên ngoài, ta vội hỏi: "Ngọc công công, hôm nay chúng ta đi chùa nào làm pháp sự cho Lưu đại nhân vậy?"
"Cô nương không biết à? Là chùa Hồng Diệp."
"Sao cơ?" Ta chấn động, toàn thân run rẩy, "Chùa Hồng Diệp?"
Ngọc công công không hiểu sao ta lại giật mình, liền giải thích: "Ngay từ đầu Lưu chiêu nghi đã an bài ở đó, hơn nữa chùa Hồng Diệp và Lưu đại nhân cũng có liên quan sâu xa. Thanh Anh cô nương, cô nương sao thế?"
Tuy không thấy mặt mình nhưng ta biết sắc mặt mình bây giờ chắc chắn đã trắng bệch.
Chùa Hồng Diệp!
Chùa Hồng Diệp!
Đó là cứ điểm của thích khách phương Nam, hơn nữa Dược lão và Nam Cung Ly Châu đều ở đó!
Nếu hôm nay Bùi Nguyên Hạo tới, vậy người bên đó sẽ sao đây, liệu bọn họ có cho rằng hoàng đế đột nhiên muốn ra tay với họ không? Nếu thế thì chắc chắn sẽ gây ra hiểu lầm lớn, nếu làm lớn chuyện, chỉ sợ mọi công sức trước đây đều biến thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
Quan trọng hơn là Nam Cung Ly Châu!
Nếu Bùi Nguyên Hạo gặp được nàng ấy...
"Dừng! Dừng lại! Mau dừng lại!"
"Thanh Anh cô nương, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Ngọc công công kinh hãi, thấp giọng, "Chỗ này sao có thể nói dừng là dừng được? Thanh Anh cô nương sao thế?"
Vừa dứt lời, xe ngựa lại thật sự dừng.
Bọn ta còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe thấy tiếng ầm ĩ phía trước, hình như có ai đó cản đường. Tất cả hộ vệ lập tức nâng cao phòng bị, hùng dũng xông lên, chỉ để lại một đội nhân mã bảo vệ xe ngựa.
Đã xảy ra chuyện gì?
Ta ngước mắt nhìn về phía trước, nhưng xe ngựa và đám người phía trước cản trở tầm mắt, không thể thấy cái gì. Ngọc công công lập tức đi lên, vừa đi vừa bảo: "Tránh ra tránh ra!"
Rất nhanh, bóng dáng gã cũng biến mất trong đám người.
Tiếng ầm ĩ càng lúc càng lớn, mãi đến khi Ngọc công công hoảng loạn chạy tới cạnh xe ngựa của Bùi Nguyên Hạo nói gì đó, hình bóng quen thuộc liền từ tr3n xe ngựa nhảy xuống, đi nhanh về phía trước.
Đã xảy ra chuyện gì.
Lòng ta càng ngày càng bất an, trái tim thắt chặt, ngay cả hít thở cũng không thể tiếp tục.
Ta giãy giụa xuống xe ngựa, mất đà ngã xuống đất.
Thủy Tú không đi theo, mọi người đều đang chú ý tình hình phía trước, ta chỉ đành cắn răng đứng dậy, đi lên.
Vất vả lắm mới chen vào được đám người, bọn họ vệ vừa thấy ta liền vội nhường đường, rất nhanh ta đã tới ngay phía sau Bùi Nguyên Họa.
Bóng dáng trước mắt vốn cao lớn như núi trong khoảnh khắc này lại run rẩy như sắp sập xuống.
Qua thật lâu, hắn mới lên tiếng: "Là nàng?"
Ai? Ta thở hổn hển bước lên, liền thấy một gương mặt quen thuộc gần như hoàn mỹ ánh vào mi mắt.
"Ly Châu..."