Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 370: Đón nhận sự dịu dàng của hắn




Thủy Tú mơ màng gật đầu, lại hỏi: "Hoàng Thượng cũng không thể nói sao?"

"Tuyệt đối không được nhắc nửa chữ ở trước mặt Hoàng Thượng."

"Vâng..."

Ta biết chuyện hôm nay đã là cực hạn có thể chịu đựng với một tiểu cung nữ đơn thuần như nàng, hơn nữa sự việc liên quan đến thích khách, chỉ cần vô ý sẽ mắc tội tru di cửu tộc, khó trách nàng lại sợ như vậy.

Ta nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, hạ giọng: "Thủy Tú, sở dĩ ta không cho ngươi nói với Hoàng Thượng là vì ở cùng bọn họ có nữ nhân mà Hoàng Thượng yêu nhất."

"Sao cơ?" Nàng kinh ngạc mở to mắt.

"Nếu để Hoàng Thượng biết, ngài ấy chắc chắn sẽ không màng tất cả để cướp nữ nhân kia về, nếu thế, ta sẽ không thể tiếp tục ở bên Hoàng Thượng."

"Dạ..."

"Chỉ khi nữ nhân kia không trở về, Hoàng Thượng mới có thể sủng ái ta, chiếu cố ta như mấy hôm nay. Nếu nữ nhân kia trở về, ngay cả nhìn Hoàng Thượng cũng không thèm nhìn ta một cái."

"Dạ..."

"Ta biết ngươi cũng không muốn như vậy đúng không?"

"Vâng..."

"Cho nên chuyện này ngươi nhất định không được nói với Hoàng Thượng, nhất định phải giúp ta che giấu, nếu không..."

Nghe đến đây, Thủy Tú mới như bừng tỉnh, vội nói: "Cô nương, nô tỳ biết rồi. Nô tỳ chắc chắn sẽ không kể ai nghe chuyện xảy ra hôm nay, chắc chắn sẽ không để nữ nhân kia trở về tranh với người."

Ta vỗ vỗ mu bàn tay nàng, mệt mỏi cười.

Nói chuyện với Mạc Thiết Y quả thật tốt nhiều sức, may mà xe ngựa không xóc nảy, ta ngủ một giấc mới có tinh thần lại. Tr3n đường đỡ ta về, Thủy Tu vừa đi vừa lén cười nói: "Khi nãy chưa kịp ăn gì cả, cô nương, nô tỳ đói rồi."

Ta khẽ cười: "Ta cũng thế. Lát nữa ngươi xuống bếp xem có gì ăn được không."

"Vâng."

Hai người đang nói cười, ai ngờ vừa ngước mắt thì thấy Ngọc công công cùng hai hộ vệ đứng bên ngoài, cánh cửa đóng chặt nhưng vẫn có thể từ cửa sổ mà thấy ánh nến lay động bên trong.

Ta không khỏi sửng sốt.

Ngọc công công tiếp đón: "A, sao bây giờ Thanh Anh cô nương mới về?"

"Công công, đây là..."

"Hoàng Thượng ở bên trong."

"Hả?"

Ngọc công công trừng mắt với chúng ta, trách cứ: "Hoàng Thượng vốn định cùng dùng bữa tối với cô nương, nhưng cô nương xem, sao trễ thế này mới về?"

"..."

Ta nhất thời không biết nói gì, cứ ngây ngốc đứng ở cửa.

Ngọc công công thấy vậy, vội đẩy ta: "Mau vào đi."

Thủy Tú cẩn thận mở cửa.

Cửa vừa mở liền thấy người ngồi cầm tấu chương giữa phòng, án nến chiếu rọi gương mặt hắn, dưới bóng đêm thế mà tỏa ra cảm giác dịu dàng.

Ta đứng ngay cửa, nhất thời hốt hoảng.

Nghe động tĩnh, hắn quay đầu nhìn chúng ta: "Về rồi."

"Nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng." Ta và Thủy Tú quỳ xuống.

Hắn đi dậy đi tới đỡ ta, nói với Thủy Tú: "Đứng lên đi."

"Tạ Hoàng Thượng."

Hắn cúi đầu nhìn ta, khẽ cười: "Ra ngoài chơi một ngày, sắc mặt đã khá hơn nhiều."

Ta đáp: "Nô tỳ ham chơi, muộn như vậy mới về."

"Không sao. Trẫm cũng cảm thấy chỗ nàng an tĩnh, tới chỗ nàng không có nhiều người."

Hắn nắm tay ta đi đến bên bàn ngồi xuống, Thủy Tú rất thông minh, sau khi đỡ ta quay liền hành lễ với hắn, xoay người lui xuống, còn đóng cửa lại.

Hắn nhìn ta, hỏi: "Trễ như vậy mới về, đi đâu chơi đấy?"

"..." Ta suy nghĩ một lát, trả lời, "Nhị Nguyệt Hồng."

"Nhị Nguyệt Hồng?"

"Là một tửu lâu nổi tiếng của Dương Châu." Nói rồi ta lại nhìn hắn. Thật ra ta biết ta đi đâu hắn nhất định đều biết, ở trước mặt loại người như hắn cách che giấu tốt nhất chính là nói thật, nói càng thật càng tốt.

Hắn mỉm cười: "Trẫm có nghe kể về chỗ đó, là nơi đại quan quý nhân mới có thể tới."

Ta cẩn thận nhẹ giọng: "Trước đây Hoàng gia từng dẫn nô tỳ đến, lão bản chỗ đó còn nhận ra nô tỳ."

"Thế à?" Nhắc tới Hoàng Thiên Bá, sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi, trầm mặc một lát lại cười cười, cầm tấu chương xem, tiếp tục hỏi, "Đồ ăn thế nào?"

"Hương vị không tệ, nhưng so với Ngự Thiện Phòng thì lại có hương vị khác." Ta vừa nói vừa đưa ly trà nóng cho hắn, hắn ngẩng đầu nhìn ta, ta cười nói, "Chờ chuyện ở phương Nam xong, nếu Hoàng Thượng còn rảnh, ngài và thiếp cùng tới đó đi. Ở đó nổi tiếng với món lưỡi anh vũ hấp Long Tiên Hương, Hoàng Thượng nhất định phải nếm thử."

"Được." Dứt lời, hắn không nói nữa, mà cúi đầu nghiêm túc xem tấu chương.

Ta cũng không làm ồn, chỉ an tĩnh ngồi đó, thời điểm hắn muốn dùng bút, ta sẽ cẩn thận nghiên mực. Chỉ chốc lát sau, tấu chương đã phê xong.

Bình thường vào lúc này hắn nên qua chỗ Lưu chiêu nghi.

Nhưng đêm nay khi khép quyển tấu chương cuối cùng, hắn quay đầu nhìn ta: "Sớm nghỉ ngơi đi."

"..."

Ta còn đang sửng sốt, hắn đã đứng dậy nắm tay ta đi vào nội thất.

Đến bên mép giường, ta dừng bước: "Hoàng Thượng..."

Hắn nghiêng đầu nhìn ta.

Ta miễn cưỡng cười: "Đêm nay Hoàng Thượng không qua với Lưu chiêu nghi sao?"

"Đêm nay trẫm muốn ở lại đây."

Lần này không chỉ thân thể cứng đờ, ngay cả nụ cười tr3n mặt cũng cứng lại.

Bùi Nguyên Hạo thở dài, một tay ôm ta vào lòng, cúi đầu nhìn ta, hỏi: "Sao thế?"

Ta muốn tránh né hắn, nhưng giữa hai người đã không còn khoảng cách, không chỉ thân thể kế sát, ta còn có thể cảm nhận nhịp tim của hắn. Ta run rẩy: "Thiếp... Thiếp vẫn chưa..."

"Vẫn chưa gì? Vẫn chưa chuẩn bị xong à?"

"..."

"Nếu nàng đã đồng ý với trẫm mọi thứ bắt đầu lại từ đầu thì tại sao không thể?"

"..."

Đúng vậy, nếu đã đồng ý với hắn bắt đầu lại mọi thứ, quả thật không gì là không thể.

Nhưng khi ngẩng đầu đón nhận ánh mắt nóng rực của hắn, ta vẫn theo bản năng kháng cự.

Ta sinh non chỉ là chuyện của mấy tháng trước, máu tươi đêm đó dù ta muốn quên nhưng vừa giấc mơ, ta liền ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc mang theo hơi thở tử vong.

"... Không." Ta run rẩy lắc đầu, "Thiếp..."

Còn chưa dứt lời, cánh tay ôm lấy ta hơi dùng sức, hắn cúi đầu nhìn ta, trầm giọng: "Trẫm nói rồi, sẽ không tổn thương nàng lần nữa."

"..."

"Trẫm sẽ không tổn thương nàng."

"..."

Ta không nói nên lời, chỉ biết mở to mắt nhìn hắn, trong đôi mắt đen nhánh của hắn dường như cũng sót lại chút đau xót, cứ chăm chú nhìn ta, sau đó chậm rãi cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi.

Hơi thở ấm áp quen thuộc phả vào, ta cứ ngây ngốc bị hắn hôn như thế, đôi môi hé mở luân hãm vào. Dần dần y phục đều rơi xuống đất, bước chân và hơi thở của hắn đều hỗn loạn nhưng động tác ôm ta vẫn rất dịu dàng.

Cố gắng dịu dàng.

Khi sống lưng dán lên chăn gấm tơ lụa, ta mở to mắt nhìn thân ảnh cao lớn ấy chậm rãi áp xuống, cứ nhu khói mù bao quanh.

Con người khi gặp nguy hiểm thường sẽ theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng lúc này ta lại mở mắt to hơn nữa, thậm chí dùng sức nhìn hắn, nhìn rõ gương mặt hắn dưới ánh sáng mờ ảo ngày càng góc cạnh, mà đôi mắt sáng như sao ấy vẫn luôn nhìn ta.

Nhìn thật lâu, hắn chậm rãi cúi người hôn lên mắt ta.

"Nếu nàng thật sự sợ thì có thể nhắm mắt lại."

"..."

"Nhưng trẫm sẽ không tổn thương nàng."

"..." Trái tim thắt chặt, ta nhẹ giọng, "Thật sao?"

"Thật."

Ta rũ mí mắt xuống, cảm giác thân thể nóng bỏng của hắn kề sát ta. Ta cắn môi, qua một lúc lâu lại ngẩng đầu nhìn hắn.

Hai tay vì hắn hôn mà trở nên không còn sức lực, mãi đến lúc này mới nhẹ nhàng nâng lên, run rẩy giữ chặt bờ vai hắn.

"..."

Hắn cứng đờ, cúi người nhìn ta.

Ta không nói gì, cũng nhìn hắn.

Những lời nói với Thủy Tú chưa chắc không phải sự thật.

Ta không hề thờ ơ như vẻ bề ngoài, cũng không phải không biết đau lòng, không biết đố kỵ, ta chỉ muốn bản thân lúc đau lòng, lúc đố kỵ thoạt nhìn không quá bi thảm mà thôi.

Nhưng hiện giờ ta muốn thử một lần.

Ngay lúc này.

Hắn chuyên chú nhìn ta, giống như muốn khóa chặt ta vào cơ thể hắn, không bao giờ buông tay. Qua một lát, hắn đột nhiên cúi người cắn lấy môi ta, thân thể nóng bỏng áp chặt bên tr3n, cảm giác nóng rực như thủy triều ập tới như muốn thiêu đốt tất cả lý trí của con người.