Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 365: "Chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi"




"Nàng còn định tính toán với trẫm?"

Như nghe được lời này, xe ngựa va chạm cục đá, toàn bộ thùng xe bỗng lắc lư, trái tim ta cũng nhảy dựng theo đó.

Ta cắn răng, nhắm mắt lại.

Một bàn tay chậm rãi duỗi tới, còn chưa chạm vào da thịt đã cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực. Bàn tay đó nhẹ nhàng xoa vết thương tr3n mặt ta, đó là vết thương hôm bị dẫm đạp, còn chưa kết vảy, bị hắn chạm vào như vậy lập tức đau đớn.

Ta run rẩy.

Vết thương tr3n người theo đó mà cùng đau, càng ngày càng đau đớn, đau đến mức khiến ta không nhịn được mà cắn môi.

"Nàng còn định tính toán với trẫm sao?"

Đôi mắt không biết cố gắng mà nóng lên.

Hắn biết từ đầu đến cuối ta đều không buông bỏ được, cho dù nói với hắn, cho dù tức giận nói không yêu hắn nữa, nhưng trái tim ta lại không làm được, hắn là nam nhân đầu tiên của ta, trong sinh mệnh của nữ nhân nam nhân đầu tiên luôn đặc biệt.

Sau khi rời khỏi kinh thành, mỗi lần nghĩ tới hắn, trái tim ta đều đau nhói. Con người thường xu lợi tị hại, chỉ cần nghĩ tới hắn liền đau, vốn dĩ có thể không cần nghĩ tới hắn, nhưng bản thân ta lạ không biết nỗ lực, cho dù đau cũng vẫn nghĩ.

Có lẽ bởi vì thứ hắn cho ta luôn là đau đớn.

Nghĩ đến đây, ta chậm rãi mở mắt.

Ta nằm nghiêng tr3n giường đệm, hắn ngồi phía sau ta, một tay chống trước mặt ta, thời điểm cúi người hôn ta thật giống như giam cầm ta dưới thân hắn, trong thùng xe đen nhánh chỉ có đôi mắt sáng rực của hắn nhìn ta như muốn câu lên linh hồn.

Ta cứ nhìn hắn như vậy, qua thật lâu, mới nhẹ giọng: "Nếu thiếp nói phải, ngài sẽ làm gì thiếp?"

Hắn thở d0c.

Ngón tay vuốt v3 miệng vết thương dường như cũng run rẩy, sau đó trở nên càng nhẹ, nhẹ đến mức như cơn gió thoáng qua: "Nàng sẽ nói phải sao?"

"..."

Thật ra ta muốn nói phải.

Hài tử của ta chết ngay trong bụng ta, máu của ta cũng vì hắn mà chảy, ta biến thành nữ nhân ngay cả bản thân mình cũng kinh thường, cũng bị hành hạ đến sống không bằng chết, mà giữa ta và hắn, những gì đã xảy ra, chưa xảy ra, những gì đã nói rõ, còn chưa nói rõ đã quá nhiều, không ai biết được ngày mai sẽ thế nào.

Ta và hắn thật ra không cần tiếp tục nữa, như vậy có lẽ đối với hai người, đối với mọi người đều tốt.

Quan trọng hơn là ta sẽ không quên hắn xuống Nam còn vì ai.

Ta nên nói phải mới đúng.

Nhìn thẳng vào mắt ta, hắn hình như hiểu được gì, tay vuốt v3 mặt ta chậm rãi đi xuống vòng lấy eo ta, nhẹ nhàng cúi đầu, thì thầm bên tai ta: "Trẫm sẽ không để nàng nói "Phải"."

"..."

"Trẫm sẽ không tổn thương nàng nữa, sẽ đối tốt với nàng."

"..."

Hắn ngừng một chút, cao giọng: "Chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi."

"..."

Nước mắt như thủy triều trào ra chặn cả yết hầu, một chữ cũng không nói nên lời.

Hắn dùng sức ôm ta vào lòng, cánh môi nóng bỏng đặt xuống má, rất nhanh cũng dính nước mắt của ta. Có lẽ cảm nhận được tâm trạng bất lực, hắn thở dài, chỉ biết dùng sức ôm ta thật chặt.

...

Không biết từ khi nào xe ngựa đã về tới châu phủ, ta mơ màng cảm thấy mình được một cánh tay ôm chặt, lồng ng.ực đó vẫn rất ấm áp, ấm đến nóng rực.

Ta an tĩnh nằm trong lồng ng.ực đó, lúc mở mắt, cả phòng sáng ngời.

Tr3n đỉnh đầu là màn che khiến người nhìn nhất thời mờ mịt, ta sững sờ mở mắt, dường như vẫn chưa tỉnh lại từ cảnh trong mơ thì nghe một giọng nói quen thuộc lần nữa vang lên bên tai: "Đỡ chút nào chưa?"

Ta kinh ngạc quay đầu thì thấy Bùi Nguyên Hạo ngồi ở mép giường đang cúi đầu nhìn ta.

Nơi này là phòng của ta, nhưng ngồi bên mép giường lại là hắn.

Không phải mơ...

Trong lòng dâng lên cảm giác không rõ là bi ai hay vui mừng, ta chỉ biết ngây ngốc nhìn hắn.

Ánh mắt hắn nhìn ta lại rất an tĩnh, an tĩnh đến mức những chuyện giữa bọn ta đều chưa từng xảy ra. Hắn duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ mặt ta.

Ta há mồm, yết hầu lại khô khốc, chỉ có thể miễn cưỡng nói được mấy chữ: "Thiếp bị sao vậy?"

"Nàng lại sốt, ngự y nói sức khỏe nàng rất yếu, phải tỉnh dưỡng thật tốt."

"... À."

"Trẫm đã phân phó xuống, nàng cứ ở trong phủ dưỡng thương, không cần đi đâu cả." Nói xong, hắn vỗ vỗ mặt ta, liền đứng dậy muốn đi.

Ta theo bản năng hỏi: "Ngài đi đâu vậy?"

Hắn quay đầu: "Trẫm ra ngoài làm việc."

"Ngài muốn đuổi theo điều tra bọn họ sao?" Hay là muốn đi... Tìm người?

"Không phải." Hắn nhíu mày, nhưng vẫn kiên nhẫn nói, "Vừa mới thả họ, không thể lập tức đuổi theo, nếu không những gì đã làm đều sẽ uổng phí. Trẫm định dẫn người đi khảo sát dân tình."

"À..."

Ta quên mất hắn xuống Nam còn có mục đích này, tuy Lưu Nghị chết đảo loạn kế hoạch ban đầu, nhưng có những việc vẫn phải làm. Có điều... Hắn thật sự yên tâm thả đám Mạc Thiết Y đi vậy sao?

Lòng ta tuy bất an, nhưng cũng không thể hỏi thẳng như vậy, nghĩ nghĩ, nhẹ giọng: "Ngài cẩn thận một chút."

Dù sao phương Nam vẫn không an ổn, cho dù bọn Mạc Thiết Y nhận ân tình này, cũng khó chắc chắn trong đó sẽ có người không nói lý lẽ. Tình thế rốt cuộc sẽ đi về đâu, ai cũng không thể khẳng định.

Ta sợ hắn gặp nạn, cũng sợ những người đó hành động thiếu suy nghĩ, nếu hoàng đế gặp chuyện ở đây, muốn giải quyết sẽ không đơn giản là bắt đám thích khách đi chém đầu, thiên triều thật sự sẽ loạn.

Nghe ta nói, hắn mỉm cười, lại xoay người quay về, nhìn ta một lát, cúi người hôn ta.

Ta cứng đờ, mở to hai mắt nhìn hắn.

Không phải chưa từng thân thiết như vậy, ta và hắn dù sao đã từng là phu thê, chuyện thân mật hơn nữa cũng từng có, nhưng nụ hôn thoáng qua như vậy hình như lại là đầu tiên. Môi hắn rất nóng, hơi thở dịu dàng phả vào mặt mang đến cảm giác tê dại. Ta lập tức đỏ mặt.

Thấy ta như thế, ý cười trong mắt hắn càng đậm, thấy ta nghiêng đầu tránh mình, hắn lúc này mới đứng dậy định rời đi.

Vừa xoay người, hắn lại dừng bước.

Ta chỉ thấy tấm lưng hắn, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có cảm giác hình như hắn đang nhìn gì đó, nhưng hắn lại che tầm mắt của ta, ta cố hết sức ngồi dậy, liền thấy trước mặt hắn, ngay cửa được ánh nắng chiếu vào có một hình bóng quen thuộc đứng đó.

Bùi Nguyên Phong.

Mặt hắn hơi hồng hồng, người cũng thở hổn hển, hình như mới từ xa chạy đến đây, nhưng sắc mặt hắn ngay khoảnh khắc này lại trắng bệch.

Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên quỷ dị.

Thật lâu sau, cuối cùng vẫn là Bùi Nguyên Hạo nâng bước đi trước, hắn chậm rãi tới cửa, hỏi: "Về rồi?"

"... Vâng."

Một chữ "Vâng" hết sức đơn giản nhưng lại như tốn hết tất cả sức lực của hắn, ta ngồi dựa vào đầu giường nhìn Bùi Nguyên Phong cúi đầu, trong mắt như có nước mắt sắp trào ra.

"Hai ngày đệ đi cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện." Bùi Nguyên Hạo nhìn hắn, nói, "Đệ vào thăm nàng trước đi, xong rồi thì đi tìm trẫm bẩm báo, trẫm đang định dẫn bọn quan viên đi khảo sát dân tình."

"Vâng."

Bùi Nguyên Hạo lại quay đầu nhìn ta một cái, ra ngoài.

Ta ngồi ở đầu giường, Bùi Nguyên Phong đứng ngay cửa, hai người cứ im lặng đối diện nhau như vậy.

Chỉ có ta biết tim ta đập yếu thế nào, dường như giống hệt hơi thở của hắn hiện tại.

Qua thật lâu, hắn mới chậm rãi đi tới, tính trẻ con thuộc về thiếu niên kia trong chớp mắt đã biến mất không còn gì. Dáng người cao lớn đứng bên mép giường che khuất tất cả ánh mặt trời, ta ngẩng đầu, chỉ có thể thấy đôi mắt hắn dưới bóng ma, như cũng bị bóng ma nuốt sống, một chút ánh sáng cũng không còn.

"Tỷ... Lại bị thương?"

"Ừ."

"Đau không?"

"Ừ."

"Vì huynh ấy?"

"..." Lần này ta không biết trả lời thế nào, chỉ đành cúi đầu thật thấp.

Ta không dám nhìn hắn, cứ như không dám đối diện với những gì bản thân kiên trì, mọi thứ đều tan rã vì nam nhân kia.

Bùi Nguyên Phong vẫn nhìn ta, chậm rãi ngồi xuống: "Tỷ đã quyết định sẽ quay về bên cạnh huynh ấy phải không?"

Dù cúi đầu thế nào cuối cùng vẫn phải đối mặt, ta chợt phát hiện bản thân không còn chỗ nào để trốn.

"Thanh Anh." Bùi Nguyên Phong nhìn ta, nhẹ giọng, "Huynh ấy sẽ đối xử tốt với tỷ sao?"

"..."

Ta không biết.

Ta từng bị hắn cưỡng ép, bị hắn tra tấn đến sống không bằng chết, thậm chí khi ta vừa sinh non liền ném ta vào lãnh cung không thèm nhìn một cái, mà mỗi lần ta chịu thỏa hiệp, đồng ý ở lại bên cạnh hắn, hắn sẽ trở nên dịu dàng, dịu dàng đến mức không chân thật.

Tình yêu và hận thù của hắn luôn cực đoan nhất, có thể khiến người sống, cũng có thể khiến người chết.

Dù vậy, ta vẫn muốn quay về bên hắn sao?

Thấy ta run rẩy, Bùi Nguyên Phong nhẹ nhàng vươn tay cầm lấy tay ta, tr3n mu bàn tay trắng nõn vẫn còn thương tích, thoạt nhìn khá đáng sợ. Hắn nâng niu tay ta thật lâu, thở dài: "Thanh Anh, tỷ biết ta trước giờ không muốn ép buộc tỷ làm gì mà."

"..."

"Cho dù ta thật sự hi vọng tỷ có thể rời đi, đến bên cạnh ta."

"..."

"Nhưng ta lại càng hi vọng tỷ bình an vui vẻ."

"..."

"Dáng vẻ tỷ ở lãnh cung, ta không nhìn thấy nữa."