Bùi Nguyên Hạo vẫn ôm ta, sắc mặt có vẻ rất ngưng trọng, trầm mặc thật lâu, đột nhiên nói: "Ra ngoài hết đi."
"Vâng."
Ngự y, hộ vệ và cung nữ quỳ đầy đất như được đại xá, dập đầu, vội vội vàng vàng lui ra ngoài. Ngọc công công đứng dậy nhìn ta một cái, gật đầu ra hiệu cho ta, sau đó mới xoay người lui xuống.
Cửa cũng đóng lại.
Hắn chậm rãi ngồi dựa vào đầu giường, ôm ta chặt hơn, vết thương tr3n người bị hắn đè trúng đau đến thấu tim, nhưng hắn không hề thả lỏng, hai tay cứ ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng cúi đầu, hơi thở quen thuộc phả lên mặt, tất cả đều như ngày xưa.
Không hề có đoạn quá khứ tồi tệ ấy.
"Hoàng Thượng..."
Ta còn muốn nói nữa, hắn nhẹ nhàng vuốt v3 mu bàn tay ta: "Không sao."
"Đừng giết..."
"Không sao."
"Thật không?"
"Ừ, không sao."
Một câu "Không sao" vang lên bên tai như gió xuân thổi qua, ta thế mà thật sự bình tĩnh lại, thân thể vốn cứng đờ dần thả lỏng, mềm nhũn nằm trong lòng hắn.
"Yên tâm, không sao."
"Vâng..."
Cảm giác buồn ngủ lập nữa ập tới, ta nhắm mắt lại, mà cái ôm ấm áp phía sau không hề rời đi, cứ ôm chặt lấy ta như vậy, nhiệt độ quen thuộc xuyên qua y phục đi thẳng tới trái tim, ngay cả cảnh trong mơ cũng không còn đáng sợ, giống như chỉ có gió xuân ấm áp, nhu hòa.
Cứ như vậy, ta dần dần thiếp đi.
...
Lần này chỉ là ngủ, không phải ngất đi, cho nên đầu óc vẫn rõ ràng, có thể cảm nhận có người luôn ôm ta, tr3n cánh tay, tr3n vai, mắt cá chân đều được bôi thuốc, cảm giác lành lạnh khiến ta co rúm lại, thân thể lập tức được ôm càng chặt.
Toàn thân tuy nhiều thương tích, nhưng tinh thần lại thật sự thả lỏng.
Đến khi ta tỉnh lại cũng không biết đã qua bao lâu, tr3n người đã khôi phục chút sức lực, vừa mở mắt, liền thấy ánh nến nhấp nháy trong phòng.
Lập tứ có người chạy tới mép giường, lật mí mắt ta, cầm cổ tay ta cẩn thận bắt mạch một lát: "Hoàng Thượng, nàng ấy đã tỉnh rồi, không còn gì đáng ngại."
Ta nhíu mày, cố sức mở to mắt, liền thấy Ngọc công công cầm phất trần canh giữ bên mép giường, vui sướng tiến lên một bước: "Thanh Anh cô nương, cô nương tỉnh rồi."
"Ngọc công công..."
"Đúng là... Dọa bọn ta sợ chết khiếp, không sao thì tốt." Dứt lời, gã xoay người bẩm báo, "hoàng Thượng."
Ta quay đầu, thấy ở nơi cách đó không xa, Bùi Nguyên Hạo ngồi tr3n ghế dựa, sắc mặt xanh mét lúc này mới thoáng hòa hoãn một chút, hắn đứng dậy đi tới, chậm rãi ngồi xuống cúi đầu nhìn ta: "Đã khá hơn chưa?"
"..."
Người đã tỉnh, rất nhiều ký ức ùa về, ta lập tức nhớ tới cảnh tr3n pháp trường khi ấy.
Máu tươi bắn tứ phía, đao quang kiếm ảnh, đám người hỗn loạn, tất cả lần nữa hiện ra trước mắt.
Tất cả đều muộn rồi...
Tất cả đều xong rồi!
Nghĩ đến đây, hai mắt ta đỏ lên, mọi nỗ lực trước kia có lẽ đều đã bị hủy hoại ngay khoảnh khắc thanh đao rơi xuống, đáng thương cho ta vẫn không chịu tỉnh lại, ở trong mộng còn bị hắn dùng một câu đơn giản an ủi lâu thế.
Nhìn ta, hắn nhíu mày: "Nàng lại nghĩ gì đó?"
"Hoàng Thượng đã giết bọn họ, đúng không?"
"..."
Hắn không trả lời, ta cũng không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng kéo chăn lên, muốn vùi đầu vào.
Bùi Nguyên Hạo duỗi tay kéo chăn xuống, ta cắn môi, quay mặt đi.
Ta quay mặt vào bên trong, hắn vẫn ngồi bên mép giường nhìn ta, cả hai cứ giằng co như vậy. Ngọc công công đứng cạnh nhìn, không dám nhiều lời. Qua hồi lâu, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân tới cửa thì dừng, gã vội vàng ra ngoài.
An tĩnh chốc lát, gã quay lại, thì thầm bên tai Bùi Nguyên Hạo: "Hoàng Thượng, đã chuẩn bị xong."
"Ừ."
Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì?
Lòng ta còn thầm nghĩ, hắn đột nhiên dùng sức kéo chăn, lạnh lẽo lập tức ập tới. Ta kinh ngạc quay đầu, thấy hắn cầm áo choàng bọc lấy ta, ta còn chưa hoàn hồn đã bị hắn bế lên.
"Ngài làm gì vậy?" Ta kinh ngạc không thôi, lúc nói chuyện cũng quên dùng kính ngữ.
Hắn chỉ cúi đầu nhìn ta, một câu cũng không nói, cứ bế ta ra ngoài từ cửa sau.
Hiện tại đã vào đêm, vừa ra khỏi cửa là một mảng đen nhánh, chỉ có trản đèn lưu li trong tay Ngọc công công chiếu rọi con đường phía trước. Hắn đi rất nhanh, tuy không thấy bên cạnh có gì nhưng vẫn có thể mơ hồ nghe được tiếng bước chân, hẳn là có hộ vệ đi cùng.
Hắn muốn làm gì?
Tuy không rõ nhưng ta biết hắn không muốn để người ngoài biết việc này, mới đi cổng sau, do vậy ta cũng ngậm miệng. Chốc lát sau, chúng ta lên xe ngựa, màn che vừa buông, xe ngựa liền lăn bánh.
Đây không phải xe ngựa hoàng đế ngự dụng, cách trang trí vô cùng đơn giản, tốc độ không hề chậm, cho nên rất xóc nảy, nhưng hắn vẫn luôn ôm ta trong lòng, ngoại trừ xóc nảy thì không đụng tới vết thương tr3n người.
"... Đi đâu?"
Ta cẩn thận hỏi, hắn lại nhắm mắt không nói lời nào. Ta nhìn hắn một lúc, không có được đáp án, chỉ đành im lặng, cũng nhắm mắt lại.
Vừa nhắm mắt, ta lại có cảm giác hắn mở bừng mắt, tuy không thấy, nhưng cảm giác bị ánh mắt ấy nhìn chăm chú lại rất quen thuộc, hơn nữa hơi thở của hắn ở ngay đỉnh đầu mang đến từng trận tê dại, ta theo bản năng co rúm người.
Lại chui vào lòng hắn.
Hắn trầm giọng: "Ngủ đi, còn một đoạn đường."
"..."
Trong xe không còn bất kỳ âm thanh nào nữa, chỉ có tiếng xe ngựa lăn bánh. Xe ngựa lắc lư khiến người ta rất khó đi vào giấc, hơn nữa có lẽ mấy ngày nay ta đã ngủ quá nhiều, lúc này tinh thần rất tỉnh táo, lặng lẽ nghe tiếng hít thở cùng tim đập của hắn kề sát bên tai.
Cuối cùng, xe ngựa dừng lại.
Người nhắm mắt, lỗ tai sẽ càng thính hơn, ta nghe thấy tiếng gió thổi qua cây cỏ, tuy trong châu phủ cũng có cây nhưng hình như không nhiều bằng nơi này, còn có tiếng côn trùng vang lên, nghe rõ hơn thường ngày rất nhiều.
Ta mở mắt, hắn cũng vậy, người ngoài xe ngựa vén màn: "Hoàng Thượng."
Hắn bế ta đi xuống.
Bên ngoài đã tối tới mức duỗi tay không thấy năm ngón, mấy hộ vệ xung quanh tuy đều cầm đèn lồng, tuy không tối nhưng vẫn không thể sáng rọi giữa đêm khuya, mà ta lúc này mới phát hiện đây là đất rừng dã ngoại!
Vừa quay đầu, liền thấy cổng thành cao chót vót phía sau.
Hắn sao lại đưa ta tới đây?
Lòng ta chấn động, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn hắn, hắn lại nhìn thoáng bên cạnh, một chiếc xe ngựa khác từ rừng sâu chạy ra, dừng lại.
Hộ vệ đi tới vén rèm, kéo vài người xuống.
Những người đó đều bị bịt mắt, hai tay trói sau lưng, đầu bù tóc rối, vừa thấy cảnh này, trái tim ta lập tức đập loạn nhịp.
Hắn đưa mắt ra hiệu, hộ vệ liền kéo vải đen tr3n mặt họ xuống, mấy người kia cẩn thận quan sát xung quanh, thấy chúng ta, hình như cũng kinh hãi, khiếp sợ đến nói không ra lời.
Ta nhận ra gã.
"Mạc đại ca!"
"Thanh Anh cô nương?" Gã gọi ta, ngước mắt lại thấy người đang ôm ta, sắc mặt tức khắc trở nên khó coi, cắn răng mắng, "Cẩu hoàng đế, ngươi muốn làm gì?"
Ta muốn cản họ nói tiếp thì thấy Bùi Nguyên Hạo liếc nhìn đám thị vệ, bọn họ lập tức rút đao đi qua, nhưng là cắt đứt dây thừng trói những người đó.
Đám Mạc Thiết Y sợ ngây người.
"Ngươi... Ngươi có ý gì?"
Hắn lạnh lùng nhìn họ: "Các ngươi về đi."
Đám Mạc Thiết Y hai mặt nhìn nhau: "Ngươi... Ngươi không giết bọn ta?"
Hắn cười lạnh: "Nếu trẫm muốn giết các ngươi, các ngươi còn sống được tới hôm nay hả?"
Sắc mặt họ trầm xuống.
Ta vội nói: "Mạc đại ca, các huynh mau về đi."
Nói xong câu đó, ta ho hai tiếng, khóe miệng dính chút tơ máu. Bọn họ thấy ta như vậy, tr3n tay còn có dấu băng bó, hỏi: "Cô nương sao vậy?"
"Ta không sao." Ta xua tay, "Hoàng Thượng thật sự muốn thả các huynh. Lưu đại nhân chết rồi, Hoàng Thượng vốn định xử trảm các huynh, nhưng ngài ấy vẫn thả các huynh về."
"Có ý gì?"
Ta cười khổ: "Hài tử làm sai, không thể đánh giết, phải từ từ dạy dỗ."
Nghe ta nói, sắc mặt bọn họ tức khắc để lộ rất nhiều cảm xúc, có nghi hoặc, khó hiểu, có do dự và mê mang.
Ta nói tiếp: "Hoàng Thượng thật sự muốn phế truất tiện tịch phương Nam, cho nên mới phái Lưu đại nhân xuống Nam, hiện tại cũng tự mình dẫn văn võ bá quan xuống Nam khảo sát dân tình. Ngay lúc này các huynh ám sát mệnh quan triều đình, Hoàng Thượng dùng kế thả các huynh để bình ổn cơn giận của nhiều người, nhưng cách này không thể dùng nhiều lần. Mạc đại ca, các huynh không thể gây chuyện nữa, nếu cứ tiếp tục thế, các huynh sẽ là tội nhân của phương Nam."
Bọn họ mở to mắt nhìn ta, lại nhìn Bùi Nguyên Hạo, Bùi Nguyên Hạo không nói gì, chỉ bế ta quay lại xe ngựa, để mặc những người đó đứng trong bóng đêm.
"Đi!"
Xe ngựa lần nữa lăn bánh đi về phía trước.
Lên đường trong khuya chịu nhiều xóc nảy, khi nãy ở ngoài gió, còn nói nhiều như vậy, ta bỗng có cảm giác không thở nổi, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ. Hắn cẩn thận đắp chăn cho ta, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp ta thuận khí.
Trong xe không có ánh sáng, chỉ có thể mượn ánh đèn bên ngoài theo xuyên qua màn xe nhìn góc mặt hắn, còn cả đôi mắt đen như diệu thạch.
Ta bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, theo bản năng cúi đầu, chợt nghe giọng hắn vang lên.
"Nàng còn định tính toán với trẫm?"