Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 351: Chúng ta tiếp tục dây dưa!




Hàng lông mi run lên, ta vừa ngước mắt liền thấy thân ảnh cao lớn kia ở cửa.

Hắn đứng ngay đó, bóng đêm cùng hắn dường như hòa làm một.

Bọn Ngô ma ma giật mình, vội quỳ xuống hành lễ: "Nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng."

"Lui xuống hết đi." Nhàn nhạt bốn chữ, không chút ấm áp.

Ngô ma ma nhìn hắn, lại nhìn gương mặt tái nhợt của ta, thoáng run rẩy, dập đầu: "Hoàng Thượng, cô nương... Sức khỏe nàng ấy rất yếu, hàn chứng cũng... Chưa khỏi..."

"..."

"Lúc nãy nàng ấy còn ho ra máu."

Không biết có phải ảo giác hay không, hình như ta thấy khóe mắt hắn hơi giật giật.

Trầm mặc rất lâu, bầu không khí căng thẳng như bị đông lại thành băng. Ngô ma ma vẫn quỳ dưới đất, nghe hắn nói: "Lui xuống."

Bọn họ không dám tiếp tục nhiều lời, dập đầu rồi run rẩy ra ngoài, chần chờ một chút, vẫn đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn ta và hắn.

Hắn đi từng bước tới, bóng ma gương mặt che hết ánh nến, mà bóng ma thân ảnh hắn cũng dần bao phủ ta.

Mùi rượu ập tới.

Khó trách vừa rồi Ngô ma ma to gan cản đường hắn, thì ra cũng vì ngửi thấy mùi rượu tr3n người hắn. Hôm nay Bùi Nguyên Phong trở về, tr3n quốc yến đương nhiên không thể thiếu rượu.

Nhưng hắn uống rượu xong lại đến tìm ta, để...

Không thể suy nghĩ, không dám suy nghĩ, mỗi lần nghĩ vết thương kia lại rách ra, đau đến không thể hít thở. Ta cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại, thờ ơ nhìn hắn.

"Đôi khi..." Hắn vừa đi vừa nói, giọng có hơi nghẹn ngào, "Trẫm thật sự muốn giết nàng."

"..."

"Nếu nàng thật sự chết đi thì tốt biết mấy."

"..."

"Nàng được giải thoát, trẫm cũng được giải thoát."

Dứt lời, tay phải hắn vói vào ống tay áo, trước mặt lập tức hiện lên một tia sáng làm chói mắt ta, đó là một thanh chủy thủ sắc bén.

Trái tim ta thắt chặt: "Đừng!"

Vừa hết câu, tia sáng ấy đã xẹt qua cổ tay hắn, máu tươi đỏ thắm lập tức từ miệng vết thương trào ra, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất. Hắn duỗi tay tới, mùi máu tươi trộn lẫn hương rượu tràn ngập chóp mũi ta.

Không!

Nước mắt của ta cũng lập tức dâng trào, mắt thấy cổ tay hắn đã đến bên miệng mình, ta vội quay đầu đi, nhưng tay hắn lại khóa chặt mặt ta, máu tươi nhỏ giọt dính lên vạt áo màu trắng như hồng mai nở rộ, hoàn toàn khác với cảnh ban ngày.

Nước mắt như hạt châu đứt dây rơi xuống, dung hòa cùng máu tươi. Nhìn vết thương mới và cũ tr3n cổ tay hắn, ta đột nhiên rất đau, đau đến mức trái tim muốn nổ tung, lại không biết phải nói gì, chỉ có thể liều mạng lắc đầu.

Hắn đè tr3n người ta, trầm giọng: "Mở miệng!"

"..."

Ta cắn môi không nói nên lời, tuy nước mắt đã che mờ mọi thứ nhưng mắt vẫn mở to nhìn hắn.

Hắn đưa cổ tay đến bên miệng, tay còn lại dùng sức bóp cằm ta.

"Ưm..." Ta r3n rỉ, đau đớn khiến nước mắt trào ra điên cuồng.

Mà hắn đã cúi người, hôn ta mãnh liệt.

Máu tươi từ cánh môi nóng bỏng của hắn đi vào, tràn ngập khoang miệng của hai người. Ta bị ép nuốt máu của hắn xuống, cảm nhận chất lỏng đỏ thắm kia chảy vào yết hầu cứ như đi thẳng vào tim, nóng đến toàn thân đều run rẩy.

Chờ ta nuốt xuống hắn, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu, môi hai người vì máu mà hơi dính dính, trong hơi thở cũng có mùi tanh. Ta hoang mang nhìn hắn, nhìn hắn lại đưa cánh tay đưa đến bên môi, hút một ngụm, lại lần nữa cúi đầu in lên môi ta.

Từng ngụm máu cứ như vậy từ cơ thể hắn chảy vào cơ thể ta.

Ta giãy giụa không được, cũng không có cách nào kháng cự. Hắn vẫn thế, bá đạo không cho ai kháng cự, nếu muốn chống đối đều sẽ đau như vậy.

Dần dần, thời gian môi hắn ở tr3n môi ta càng ngày càng dài, sức lực lại càng ngày càng mềm mỏng, tay nắm cằm ta cũng buông ra, thay vào đó là nhẹ nhàng xoa mặt ta, ngón tay thấm ướt những giọt lệ nóng bỏng.

Hai người chỉ tách nhau một lát, môi vẫn kề sát nhau, trong hơi thở toàn mùi hương của nhau.

Hắn cúi đầu nhìn ta, trong đôi mắt đen nhánh thâm thúy chiếu rọi hình bóng nho nhỏ, ta nhìn bóng dáng ấy, chậm rãi nhắm mắt lại.

...

"Nếu nàng không chết, vậy chúng ta tiếp tục dây dưa."

Mùa xuân se lạnh.

Gió ở bến tàu càng lạnh thấu xương.

Thuyền rất lớn, tr3n boong tàu to rộng có thể chứa mười mấy người, gác mái ba tầng khiến con thuyền lớn này không giống thuyền bình thường, mà như một tòa lâu đài giữa biển lớn hơn.

Ta đứng tựa vào lan can nhìn mặt nước nhộn nhạo, nhưng linh hồn lại bay đi rất xa.

"Cô nương, coi chừng bị cảm lạnh." Thủy Tú từ phía sau đi tới, khoác cho ta một chiếc áo choàng thật dày.

Ta quay đầu nhìn nàng ấy, khẽ cười.

Nhờ Tề Vương sai người truyền lời, Thủy Tú mới được cùng xuống Nam. Buổi sáng vén màn, nàng thấy ta nằm tr3n giường môi có vết máu, sợ tới mức thét chói ta, tưởng ta thật sự gặp bất trắc, may mà ta bịt kín miệng nàng, bảo nàng đi lấy nước ấm tới rửa mặt, chăn và xiêm y cũng nhanh chóng thu dọn mới không để bọn Ngô ma ma lo lắng.

Hơn nữa hàn chứng tr3n người đã lui, ngay cả sốt cũng hết.

Chuyện đêm qua bọn họ không dám hỏi một chữ, chỉ tưởng trước khi lên đường sức khỏe ta may mắn khá lên, ít nhất sẽ không vì tàu xe mệt nhọc mà thêm bệnh nặng, nhưng nhớ tới cảnh tr3n giường, Thủy Tú vẫn sợ hãi, mọi việc đều cẩn thận.

Vừa lên thuyền, nàng một tấc cũng đi theo không rời ta, sợ ta lại bị va chạm.

Gió lớn thổi qua, thuyền lớn tuy vững vàng nhưng cơ thể gầy yếu của ta lại chịu không nổi, thoáng lảo đảo một cái. Thủy Tú vội nói: "Cô nương, hay là vào trong trước đi."

Ta gật đầu, đang định xoay người vào khoang thuyền thì nghe bên dưới có tiếng nhạc.

Hoàng đế xuống Nam, cung nữ, thái giám và thị vệ đều lên thuyền chuẩn bị trước, lúc này Bùi Nguyên Hạo mới đến bên tàu, ta quay đầu nhìn biển người tr3n bến, cờ bay phấp phới, tiếng nhạc làm cả mặt nước chấn động.

Vừa liếc nhìn một cái ta liền bắt gặp nam nhân kia trong đám người.

Vẫn mạnh mẽ cao lớn, sống lưng vẫn thẳng tắp, hoàng bào tr3n người vẫn lóa mắt trong sương sớm, có lẽ không chỉ vì hoàng bào, thật ra dù hắn đứng ở đâu cũng có thể khiến người ta nhìn thấy hắn ngay ánh mắt đầu tiên.

Mà điều đầu tiên ánh mắt ta nhìn thấy là sắc mặt có hơi tái nhợt của hắn, thoạt nhìn tái nhợt hơn cả đêm qua.

Ta theo bản năng vươn tay mơn tr0n khóe môi.

Cái cảm giác nóng bỏng ngọt tanh vẫn còn, thật giống như câu nói kia còn vang bên tai, cho dù nhắm mắt lại, cho dù chìm trong bóng tối, ta cũng biết thời điểm nói những câu đó, giọng hắn khàn thế nào, trầm ra sao.

Đến cuối cùng chúng ta vẫn sẽ tiếp tục dây dưa.

Không chết, không thôi.

Ở xa, hắn ngẩng đầu nhìn lên thuyền, rõ ràng ở khoảng cách xa như vậy, không biết có phải ảo giác của ta hay không, hắn hình như cũng nhìn qua đây, đối diện với ánh mắt của ta.

".."

Ta bình tĩnh nhìn hắn, không biết có phải vì quá lạnh hay không, tay cầm lan can lại hơi run rẩy.

Vừa thấy vậy, Thủy Tú đỡ ta nôn nóng khuyên: "Có phải cô nương lại khó chịu đứng không? Mau vào trong thôi."

"... Không sao."

Ta thoáng lui nửa bước, dựa vào cửa khoang, tuy sốt nhẹ đã lui, hàn chứng cũng khá hơn nhiều nhưng cơ thể dù sao cũng còn yếu, mới đứng một lát đã cảm thấy khó thở, trán cũng ròng ròng mồ hôi lạnh.

Vất vả lắm mới điều chỉnh lại, ta chợt nghe phía sau có người gọi mình: "Thanh Anh."

Quay đầu lại, là Bùi Nguyên Phong vui vẻ chạy tới.

"Vương gia..." Ta đi tới.

Thủy Tú cũng vội vàng quỳ xuống dập đầu.

Hắn mặc kệ mọi thứ, bắt lấy cánh tay ta, nhìn từ tr3n xuống dưới, cười nói: "Tỷ thoạt nhìn khá hơn nhiều rồi!"

Ta mỉm cười: "Đa tạ ngài."

Nghe câu này, hắn sửng sốt, sắc mặt hơi trầm xuống: "Ta không muốn nghe tỷ nói như vậy."

Ta lại cười, nhẹ nhàng cúi đầu.

Thủy Tú hiểu chuyện, cẩn thận lùi hai bước.

Ta vẫn đứng đỡ lan can, Bùi Nguyên Phong đứng cạnh ta, hơi nghiêng người, dáng người cường tráng che tầm mắt của ta, cũng chắn gió lạnh.

Thấy sắc mặt ta hơi tái nhợt, hắn im lặng một lát, nói: "Mấy lời ta nói hôm qua, nếu không muốn, tỷ cứ quên đi."

"..." Hàng lông mi của ta khẽ run lên.

"Ta... Ta chính là ta, ta muốn làm gì đều không liên quan tới tỷ." Hắn cắn răng, oán hận nói, "Tỷ không cần cảm thấy nợ ta."

Ta ngẩng đầu nhìn hắn: "Nhưng vẫn rất đa tạ ngài."

"Tỷ..."

Nhìn hắn nóng nảy, ta mỉm cười, ánh mắt từ gương mặt trẻ tuổi cư0ng nghị ấy dần hướng về phương xa, ở phía chân trời.

Bởi vì ngài không biết điều này với ta mà nói có ý nghĩa gì.