"Không biết thục nghi muốn gì?"
Có lẽ vì ta quá thản nhiên, bọn Lục thục nghi đều ngây người, cứ như quên mất tiếp theo phải nói gì.
Lúc này, một thân ảnh quen thuộc từ bên ngoài đi tới, quan sát kỹ mới thấy là Ngọc Văn. Vừa thấy nàng ta, sắc mặt ta liền thay đổi, không phải vì sợ hãi, mà là nghĩ đến việc cung nhân này có thể vì chút ích lợi mà hại Hứa Ấu Lăng sớm chiều ở chung, trong mắt ta, loại người này không khác gì súc sinh!
Ta cắn răng.
Mà nàng ta trông có vẻ phú quý hơn trước, xiêm y và trang sức bên người cũng không giống nhóm tiểu cung nữ đi theo Lục thục nghi.
Đám Lục thục nghi nhìn thấy nàng ta, mỉm cười: "A, Ngọc Văn cô nương tới."
Ngọc Văn như con gà trống thắng trận đắc ý đi vào, liếc nhìn ta và Thủy Tú một cái, mới trả lời Lục thục nghi: "Thục nghi, quý phi nương nương vừa nói nếu đã bắt được kẻ trộm đồ thì kéo ra ngoài, đánh năm mươi bản rồi tính tiếp."
Thủy Tú bị dọa đến mở to hai mắt.
"Nếu đã vậy..." Lục thục nghi cười lạnh, quay đầu nhìn mấy tiểu thái giám, "Sao còn chưa ra tay!"
"Vâng." Đám tiểu thái giám vừa nghe vậy, lập tức có vài kẻ xông tới muốn kéo Thủy Tú ra ngoài.
Thủy Tú đã bị dọa đến không biết nói gì, hai chân mềm nhũn.
"Dừng tay!"
Bọn họ tới cửa, nghe tiếng tất cả đều dừng lại, quay đầu.
Ta cắn răng đỡ trụ giường muốn đứng dậy, nhưng vừa cử động, trước mắt liền quay cuồng, thiếu chút ngã xuống.
Thủy Tú bật khóc, bất lực gọi: "Cô nương..."
Ta thở d0c: "Cho dù trộm đồ thì cũng nên do Hoàng Hậu nương nương xử lý, hậu cung há cho đám người các ngươi dùng tư hình?"
Ngọc Văn cười lạnh: "Hôm nay Hoàng Thượng có việc quan trọng, không rảnh lo đến ngươi. Hoàng Hậu nương nương hiện giờ phải chăm sóc Đại hoàng tử, đã giao sự việc quản lý hậu cung cho Quý Phi nương nương. Hôm nay chuyện xử lý do Quý Phi nương nương hạ lệnh, ngươi dám nói một chữ không à?"
Thì ra nàng ta đi theo Thân Nhu.
Đúng là rắn rết cùng một ổ.
Lúc này, bọn Ngô ma ma cũng nghe động tĩnh mà tới, vừa thấy cảnh này cũng bị dọa sợ, vội chạy tới đỡ ta, hỏi: "Thục phi nương nương làm gì vậy?"
"Bắt trộm thôi." Lục thục nghi cười lạnh, "Đây là lệnh của Quý Phi nương nương, ta xem ai dám cản."
Dứt lời, nàng ta vung tay, đám thái giám liền muốn kéo Thủy Tú đi.
Thủy Tú khóc lóc giãy giụa: "Buông ta ra. Cô nương, cô nương cứu nô tỳ!"
Mắt thấy nàng ấy sắp bị kéo ra ngoài, ta vội đuổi theo: "Đứng lại!"
Lục thục nghi trừng mắt nhìn ta: "Còn chuyện gì không?"
"..." Ta cắn môi, "Đồ do ta trộm, bắt nàng ấy không bằng bắt ta đi!"
"Cô nương!" Ngô ma ma và Tiền ma ma hốt hoảng, liều mạng kéo ta về.
Nhưng lời này như cá đưa tới trước mặt mèo, Lục thục nghi lập tức nói: "Được, lời này do ngươi nói!"
Ta quay đầu nhìn Ngô ma ma và Tiền ma ma, ra hiệu, bọn họ chỉ đành buông tay. Ta đi đến trước mặt Lục thục nghi, sắc mặt tuy tái nhợt nhưng lại hiện lên ý cười nhàn nhạt: "Năm mươi bản này ta có thể chịu, có điều ta phải nhắc nhở các ngươi một việc. Hoàng Thượng đày ta vào lãnh cung để tra tấn ta, nếu ta chết rồi, Hoàng Thượng không còn ai để tra tấn nữa."
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, sắc mặt thay đổi.
"Ta khuyên các vị tỉnh táo một chút."
Nói đến cùng ta không giống Thủy Tú. Nhưng câu này cũng đủ khiến Lục thục nghi thẹn quá hóa giận, nàng ta duỗi tay nâng cằm ta lên, nghiến răng: "Miệng lưỡi sắc bén, ta thấy ngươi còn có thể lợi hại tới khi nào!" Nói rồi, nàng ta trầm giọng "Năm mươi bản kia có thể miễn, có điều nếu miệng lưỡi đã lợi hại như vậy, vả miệng cho ta!"
Đám tiểu thái giám bắt Thủy Tú lập tức đi tới bắt ta, Thủy Tú vừa sợ vừa gấp, bọn Ngô ma ma cũng lo lắng muốn tới gần nhưng đều bị cản lại.
Ta bị bọn họ giữ chặt hai tay, không có cách nào giãy giụa, vừa ngẩng đầu liền thấy Ngọc Văn chậm rãi đi đến trước mặt.
"Sao hả? Không ngờ là ta đúng không?"
Đối với lợi người này ta căn bản không muốn nói chuyện, chỉ hờ hững rũ mắt xuống, một tiếng "Bang", một cái tát thật mạnh giáng xuống.
"Cô nương!" Thủy Tú thảm thiết kêu lên.
Mặt nóng rát, nhưng đây không tính là gì, thứ tanh ngọt trong cổ họng dâng lên, ta liều mạng cắn môi chịu đựng, lại cảm thấy mọi thứ trước mặt xoay tròn, toàn bộ kiên trì dần sụp đổ.
Ngọc Văn cười lạnh nhìn ta, lại giơ cao tay, một cái tát sắp tiếp tục đánh xuống.
Đúng lúc này, cánh cửa phía sau lưng ả đột nhiên bị đá văng.
Cửa gỗ không quá rắn chắc nhưng không đến mức lỏng lẻo, bị đá bay như vậy, mọi người đều bị dọa đến ngây người. Ta cũng giật mình tỉnh táo một chút, vừa ngẩng đầu liền thấy một bóng hình quen thuộc chạy vào.
"Buông tỷ ấy ra!"
Một tiếng gầm nhẹ tức giận vang lên, ta còn chưa kịp nhớ ra giọng nói này thuộc về ai, hắn đã xông tới trước mặt chúng ta, nắm cổ áo Ngọc Văn lên. Ngọc Văn bị ném xa hai ba trượng, thảm thiết kêu lên.
Hai tiểu thái giám giữ chặt ta cũng sợ tới mức hồn phi phách tán, theo bản năng buông tay, cũng bị đá đi, một kẻ đầu đập vào tường đến chảy máu.
Mất đi hai người, ta như con rối đứt dây ngã xuống, lại ngã vào một lồng ng.ực mạnh mẽ ấm áp.
"Thanh Anh!" Hắn nghẹn ngào gọi.
Ta thở hổn hển, qua hồi lâu mới chậm rãi mở mắt, thấy rõ gương mặt tuấn lãng trẻ tuổi trước mặt.
Bùi Nguyên Phong?
Ta không dám tin, nhưng người trước mặt rõ ràng là hắn, mày kiếm đen dày, đôi mắt sáng tỏ, nhưng bên trong lại có một giọt nước mắt rơi xuống mặt ta, nóng rực.
Ta run rẩy một lát mới hoàn hồn: "Ngài đã về?"
"Là ta, Thanh Anh, ta về rồi!" Hắn dùng sức ôm ta vào lòng, giống như sợ buông tay ta sẽ tiêu tan, dùng sức đến mức ta thấy đau đớn, nhưng lại cảm thấy yên tâm.
Hắn về rồi.
Nghe nói hắn đi làm lính, ta không biết tại sao, nhưng nguyên nhân chính vì như vậy ta mới không dám hỏi, cũng không biết phải hỏi ở đâu, chỉ có thể lặng lẽ khẩn cầu trời xanh phù hộ hắn.
Hiện giờ thấy hắn bình bình an an trở về, bình bình an an xuất hiện, vẫn lỗ m4ng ngay thẳng như trước, chẳng qua tr3n gương mặt từng đầy tính trẻ con đã mất đi sự ngây ngô của thiếu niên, thay vào đó là cư0ng nghị.
Ta khẽ cười: "Bình an trở về thì tốt."
"Ta về rồi!" Hắn ôm chặt lấy ta, gằn từng chữ, "Ta trở về đưa tỷ đi!"
Dứt lời, hắn bế ta lên.
Đám Lục thục nghi như bị dọa sợ, không biết phải làm sao, thấy hắn xoay người mới lắp bắp: "Vương... Vương gia..."
Bùi Nguyên Phong trừng mắt nhìn họ, lại thoáng nhìn Ngọc Văn ngã dưới đất còn chưa bò dậy. Hắn từng bước đi qua, Lục thục nghi sắc bệch lui từng bước.
Bùi Nguyên Phong từng nói hắn đã giết người.
Có lẽ vì trong mắt ta hắn chỉ là hài tử hay gặp rắc rối, cười ngây ngô, mãi mãi là Tiểu Võ như đệ đệ ruột, ta chưa từng ý thức được tính chân thật của câu nói ấy, nhưng hiện giờ, hắn từng bước tới gần Lục thục nghi, sát khí tr3n người toát ra khiến mọi người đều thấy áp lực.
Ta nâng cánh tay vô lực bắt lấy vạt áo hắn.
Hắn lập tức cúi đầu nhìn ta, ta lắc đầu, nhưng máu tươi vừa nuốt xuống vẫn không nhịn được, chậm rãi từ khóe môi trào ra, nhiễm lên xiêm y màu trắng.
Bùi Nguyên Phong vội gọi: "Thanh Anh!"
Hắn cắn răng, dùng sức ôm ta vào lòng, nâng bước đi về phía cửa.
Lục thục nghi sợ hãi ngã ngồi xuống đất. Bọn Ngô ma ma hoàn hồn, vội chạy theo quỳ xuống: "Vương gia, ngài định đưa cô nương đi đâu?"
"Cô nương?" Nghe hai chữ này, hắn sửng sốt, lại cúi đầu nhìn ta, nhìn máu tr3n miệng ta, nhìn bộ dáng gầy gò của ta, hai mắt đỏ lên, "Huynh ấy... Đối xử với ngươi như vậy?"
Ta không trả lời, chỉ sợ bản thân vừa mở miệng máu lại trào ra.
"Ta không nên đi." Hắn gằn từng chữ, "Ta căn bản không nên giao tỷ cho..."
Lời này hắn không kịp nói hết, bởi vì thấy ta nhắm mắt lại. Hắn hốt hoảng, muốn bế ta ra ngoài, đám Ngô ma ma lập tức bò đuổi theo, nắm lấy góc áo hắn: "Vương gia, ngài không thể làm vậy. Nàng ấy... Nàng ấy dù sao cũng là..."
"Đúng thế vương gia!" Tiền ma ma tiếp lời, "Ngài đưa nàng ấy đi rồi, sự việc không thể nói rõ nữa."
"Các ngươi tránh ra." Bùi Nguyên Phong giận mắng, "Ta không quan tâm có giải thích rõ hay không, ta chỉ quan tâm tỷ ấy. Hiện giờ tỷ ấy đã như vậy, ta còn không thể đưa tỷ ấy đi sao?"
Dứt lời, hắn dùng sức tránh ra. Ngô ma ma và Tiền ma ma hết cách, chỉ biết dập đầu liên tục: "Vương gia!"
Bùi Nguyên Phong làm như không nghe thấy, bế ta đi về phía cổng lớn, nhưng vừa tới cửa lại thấy Bùi Nguyên Hạo, Hoàng Hậu, Quý Phi, còn cả đám cung nữ đi về hướng này.
Thấy Bùi Nguyên Phong bế ta, tr3n gương mặt lạnh lùng của hắn lập tức ngưng tụ một tầng sương.
"Đệ muốn làm gì?"