Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 342: "Có người che giấu quá sâu"




Ngọc công công liếc nhìn ta, cúi đầu: "Tài nhân, chúng ta vẫn nên đi trước đi, vị ở Cảnh Nhân Cung còn đang chờ."

Ta trầm mặc quan sát đám tiểu thái giám phía sau gã, lại nhìn sắc mặt gã, lập tức hiểu ra vấn đề. Hứa Ấu Lăng vừa chết, đang nửa đêm lại gọi ta qua Cảnh Nhân Cung hỏi chuyện đương nhiên không phải để hỏi ta chăm hài tử thế nào.

Vì thế ta đứng dậy, bảo Thủy Tú hầu hạ mình thay xiêm y, đang muốn ra ngoài, Ngọc công công bổ sung: "Thủy Tú cô nương đi cùng đi."

Thủy Tú nghe vậy không khỏi sửng sốt, lúc này bọn Ngô ma ma đã tới cửa, nghe thế cũng hoảng sợ: "Sao lại thế này, tài nhân?"

Ta nghiêng đầu nhìn Thủy Tú, nhàn nhạt nói: "Nếu đã gọi ngươi, vậy thì đi cùng đi."

"Vâng, tài nhân." Thủy Tú sợ hãi, thành thật đi theo ngay phía sau ta.

Đến cổng lớn, gió lạnh thổi tới, ta rùng mình rụt cổ, quay đầu sai người chuẩn bị kiệu.

Ngọc công công đi tới nói: "Tài nhân, cứ đi vậy đi."

Ta hiểu ý gã, khẽ cười: "Ngọc công công, sức khỏe ta vốn dĩ đã không tốt, nửa đêm gió lạnh như vậy, tới Cảnh Nhân Cung bệnh dở ương ương, để mọi người thấy thì không tốt lắm."

Ngọc công công thở dài, sai người nâng kiệu tới.

Ta ngồi kiệu đi về hướng Cảnh Nhân Cung. Cỗ kiệu lắc lư cả đoạn đường, trái tim ta cũng lo sợ bất an, lúc này bỗng nghe Ngọc công công ở bên ngoài nhỏ giọng nhắc nhở: "Hứa tiệp dư qua đời, lát nữa tài nhân nhớ nói chuyện cẩn thận."

Quả nhiên là...

Ta cắn môi: "Đa tạ Ngọc công công."

Rất nhanh đã tới Cảnh Nhân Cung, sắc trời tối đen, nơi này lại đèn đuốc sáng trưng. Vừa vén màn kiệu, ta đã nghe được tiếng khóc. Thủy Tú vội đi tới đỡ ta, sắc mặt nàng tái nhợt, tay cũng run run. Ta nhìn nàng ấy, không nói gì, trực tiếp vào trong.

Đi qua hành lang gấp khúc là tới nơi Hứa tiệp dư ở, ở đây đám ma ma cung nữ còn cả tiểu thái giám đều quỳ góc bên ngoài, thời điểm thấy ta, tiếng khóc giảm đi một chút, có vài kẻ thấy ta, ngoài mặt đầy nước mắt nhưng ánh mắt lại đang chờ xem kịch vui.

Ta chậm rãi bước vào.

Vào phòng liền thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng, Bùi Nguyên Hạo và Thường Tình đều ngồi bên tr3n, những phi tần khác đều đến đủ, vài người cầm khăn lụa lau đôi mắt hồng hồng, mà sau màn che bên trong nội thất có thể mơ hồ nhìn thấy Hứa Ấu Lăng lẳng lặng nằm tr3n giường.

Trong bầu không khí có mùi máu tươi, nồng nặc như vậy như vừa ngâm trong máu tươi.

Cái mùi vốn chôn sâu trong lòng này ta không hề thấy xa lạ.

Nghĩ đến đây, ta lại ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt hắn cũng tái nhợt, gần như trong trong suốt dưới ánh nến, không có chút cảm xúc gì, ngay cả độ ấm cũng không có, chỉ ngồi một chỗ như pho tượng.

Ta quỳ xuống hành lễ: "Bái kiến Hoàng Thượng, bái kiến Hoàng Hậu."

Thường Tình gật đầu: "Đứng lên đi."

Ta đứng dậy, hỏi: "Không biết Hoàng Thượng đêm khuya triệu thần thiếp đến đây có chuyện quan trọng gì?"

Hắn không trả lời, Lục thục nghi bên cạnh lạnh lùng nói: "Nhạc tài nhân, dù thế nào trước đây ngươi cũng đi theo Hứa tiệp dư, bây giờ nàng ấy xảy ra chuyện, ngươi tới đây xem chẳng lẽ không đúng sao?"

Ta nhìn nàng ta: "Lục thục nghi, câu vừa rồi ta hỏi ngươi sao? Hay là không biết từ khi nào thục nghi đã có thể nói chuyện thay Hoàng Thượng?"

"Ngươi..." Nàng ta sửng sốt, vội đứng dậy quỳ xuống với Bùi Nguyên Hạo, "Hoàng Thượng, thần thiếp không có ý này."

"... Đứng lên đi."

Giọng hắn khàn khàn cứ như đã im lặng rất lâu, vừa lên tiếng liền cho ta cảm giác lưỡi dao cắt qua sỏi đá. Nói xong câu đó, hắn mới nhìn ta.

Ta cũng bình tĩnh nhìn hắn.

Một lát sau, hắn mới hỏi: "Nàng biết chuyện của Hứa tiệp dư chưa?"

"Lúc chạng vạng có nghe nói."

"Vậy nàng có biết tại sao Hứa tiệp dư chết không?"

"Hai mắt của thần thiếp không có ở Cảnh Nhân Cung cho nên không biết."

Trong phòng khi nãy còn có người nức nở, bên ngoài cũng có kẻ sôi nổi nghị luận, nhưng khi hai chúng ta nói chuyện, ngay cả tiếng hít thở cũng không còn, mọi người đều kinh ngạc nhìn ta, Thường Tình ngồi bên cạnh nhìn ta, lại nhìn hắn, hơi nhíu mày.

Thân Nhu ngồi bên dưới nàng ấy đang xoa đôi mắt hồng hồng, không hề nhìn về hướng này.

Bùi Nguyên Hạo nhìn ta một lúc, phất tay, Khấu Nhi lập tức bưng một cái mâm đi tới, bên tr3n đặt một túi thơm.

Ta nhíu mày, nghe hắn nói: "Xem đi."

Túi thơm vừa đưa đến trước mặt, mùi thuốc nồng nặc liền xộc vào mũi: một dược (1), nhũ hương (2), thụ linh chi (3)...

Ta mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.

"Nàng biết đây là thứ gì không?"

"Túi thuốc?"

"Có công dụng gì?"

"Trợ sản, lưu thông máu."

"Nếu thai phụ trong lúc sinh ngửi thấy sẽ thế nào?"

"..." Yết hầu ta nghẹn lại, không trả lời được.

Những thứ này nếu đưa người bình thường ngửi thì có công hiệu hỗ trợ máu lưu thông, tinh thần thoải mái, nhưng nếu dùng với thai phụ lúc sinh... Thảo nào mùi máu trong phòng lại nặng như vậy cứ như vừa tẩm máu tươi.

Ta theo bản năng nhìn vào trong, cách một tấm màn che, mơ hồ nhìn thấy gương mặt tái nhợt ấy.

Lúc này, giọng trầm của Bùi Nguyên Hạo vang lên bên tai: "Túi thuốc này của nàng sao?"

Ta quay đầu lại, mặt không đổi sắc mà lắc đầu: "Không phải."

Vừa dứt lời, bên cạnh liền có mấy phi tần hừ lạnh.

Bùi Nguyên Hạo nói: "Thử hỏi nha đầu bên cạnh nàng xem thứ này của ai."

Nghe tới đây ta lập tức nhíu mày, mà Thủy Tú bên cạnh cũng đã sợ tới hai chân mềm nhũn, thiếu chút quỳ xuống, vội lắc đầu phủ nhận: "Nô tỳ không biết, nô tỳ chưa từng nhìn thấy!"

Bùi Nguyên Hạo không nói gì nữa, Thường Tình ngồi bên cạnh ra hiệu cho bên dưới, lập tức có hai thái giám đưa một người lên, là Ngọc Văn bên cạnh Hứa Ấu Lăng. Nàng ta hành lễ với mọi người, Hoàng Hậu hỏi: "Những gì ngươi vừa nói với Hoàng Thượng, bây giờ lặp lại lần nữa đi."

Hai mắt Ngọc Văn hồng hồng, giọng cũng nghẹn ngào: "Hôm qua lúc thu dọn giường nô tỳ nhìn thấy túi thuốc này, bởi vì tiệp dư đang có thai, ngày nào cũng phải nấu thuốc, cho nên mùi thuốc trong túi thuốc này không ai chú ý. Mấy hôm nay vì cố kỵ sức khỏe của tiệp dư, các vị nương nương cũng ít tới Cảnh Nhân Cung, chỉ có tối mùng năm tháng trước, có người nhìn thấy Thủy Tú của Phương Thảo Đường lén tới đây, sau đó lại lẳng lặng rời đi."

Sắc mặt Thủy Tú trắng bệch, quỳ xuống: "Không có, nô tỳ không có."

"Không phải ngươi thì còn là ai! Ngươi dám nói hôm đó ngươi không lén lút tới đây?"

"Ta... Ta..." Thủy Tú lắp bắp, theo bản năng nhìn ta.

Ta bình tĩnh nói: "Ngươi tới đây rốt cuộc để làm gì, cứ trả lời đúng sự thật là được."

Thủy Tú cắn môi: "Đêm đó đúng là nô tỳ có tới đây, nhưng nô tỳ không có đặt túi thơm này. Nô tỳ chỉ... Chỉ bỏ mấy con chuột vào phòng Ngọc Văn để dọa nàng ta thôi."

"Chuột?" Thường Tình nhíu mày, lập tức nhớ ra, "Chính là hôm đó?"

"Vâng."

"Tại sao ngươi phải làm vậy?"

Thủy Tú lại nhìn ta, hai mắt đã đỏ lên: "Hôm đó Ngọc Văn đến Phương Thảo Đường nói Hứa tiệp dư được tấn chức, ban thưởng cho tài nhân, tài nhân giận đến không ăn cơm được. Nô tỳ cũng tức giận, cho nên..."

Thủy Tú còn chưa nói xong, ánh mắt Bùi Nguyên Hạo đã lập lòe, chậm rãi nhìn về phía ta.

Lúc này, Chu Phương Hoa bên cạnh lạnh lùng lên tiếng: "Tỷ muội tấn chức chẳng lẽ không phải chuyện đáng mừng sao? Nhạc tài nhân thế mà lại tức giận..."

"Chỉ chuyện này thôi đã tức giận, nàng ta còn làm được gì?"

"Con của nàng ta..."

Xung quanh thấp giọng nghị luận. Ta đứng giữa phòng lẳng lặng nghe, bỗng có một giọng nói nhu mị vang lên: "Cho dù thế cũng không thể chứng minh túi thuốc này không phải do ngươi đặt."

Ta quay đầu, liền thấy Thân Nhu hơi nhếch môi, nhàn nhạt nói: "Nếu đã có thể lẻn vào thì có chuyện gì mà không thể làm chứ? Ngươi thừa nhận mình thả chuột chẳng qua là để mọi người cảm thấy ngươi chỉ đang trút giận cho tài nhân nhà ngươi, nhưng nếu tài nhân nhà ngươi không phải chỉ vì hả giận thì sao?"

Ta nhíu mày, lại nhìn Bùi Nguyên Hạo.

Trong cung này nói mười câu nói dối không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là trong mười câu nói thật kẹp một câu nói dối, như vậy giả cũng biến thành thật. Hắn ở trong cung nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, có điều sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh không hề dao động, vẫn ngồi im một chỗ.

Ta nghĩ nghĩ, nói: "Có thể cho thần thiếp nhìn túi thuốc kia lần nữa không?"

Hắn không nói chuyện, chỉ đưa mắt ra hiệu. Khấu Nhi lại trình túi thuốc lên, ta cẩn thận cầm xem, gấm vóc là loại tiến cống, mỗi cung đều có, thủ công cũng không tệ, chỗ miệng thắt còn có dây đeo.

Ta nhìn một lát, ngẩng đầu nói: "Túi thuốc này không phải của Phương Thảo Đường."

"Vậy sao?"

"Cung nhân của thần thiếp gồm Thủy Tú, Tiểu Ngọc, còn cả Ngô ma ma đều là người Tương Tây, bọn họ đều học cách thêu Hồ Nam, điều này có thể điều tra từ đồ bọn họ may vá thường ngày. Mà miệng túi thơm này dùng cách may đan xen các mũi kim với nhau, đây là thủ thuật thêu của Tô Châu, tên Thác Đáo Để." Ta nhìn hắn, "Thần thiếp không biết."

"Vậy nàng biết cái gì?"

"Thần thiếp là người Thục Trung, chỉ biết cách thêu Thục."

Nghe đến đây hắn đứng dậy đi tới, một tay cầm túi thơm trong tay ta, một tay giật lấy túi tr3n hông ta, đây là thứ hắn từng thấy ta làm khi nhàn rỗi.

Hai túi gấm nằm trong tay hắn, ta lãnh đạm với hắn, hắn lại không nhìn túi thơm kia, chỉ nhìn ta.

Lúc này, Thân Nhu thản nhiên nói: "Biết hay không biết không phải chỉ có một câu nói hay sao? Có người che giấu quá sâu, cả đời không bao giờ lấy ra, vậy đây chẳng phải vụ án không thể làm rõ à?"

Vừa nghe đến chỗ "có kẻ che giấu sâu", ánh mắt Bùi Nguyên Hạo liền trầm xuống.

(1) Một dược (沒藥): có tác dụng làm tan huyết ứ, làm dịu cơn đau, giảm sưng, thúc đẩy sự phát triển cơ bắp; thường được sử dụng để điều trị đau ng.ực và đau tim, đau vùng thượng vị, đau bụng kinh, vô kinh, ứ huyết sau sinh, đau nhức xương, sưng đau và các bệnh khác.

(2) Nhũ hương (乳香): sử dụng để điều trị đau ng.ực và đau tim, đau thượng vị, đau bụng kinh và vô kinh, ứ huyết sau sinh, đau khớp do thấp khớp, co thắt cơ và kinh mạch, chấn thương, đau nhức,

(3) Thụ linh chi (樹靈芝): sử dụng như một loại thuốc chống ung thư trong dân gian Trung Quốc và Nhật Bản. Thuốc còn có thể điều trị bệnh lao phổi do phong thấp, có tác dụng giảm đau, thanh nhiệt, trừ tích tụ, cầm máu, hóa đờm.