Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 340: Hoàng thượng, hay là chúng ta từ bỏ đi




Cái đẩy cửa này rất nhẹ nhưng cánh cửa vẫn phát ra âm thanh, âm thanh này trong ban đêm yên tĩnh phá lệ chói tai.

Ta ngồi dậy, xốc màn che lên. Cửa lại bị đẩy ra một chút, lần nữa phát ra tiếng vang, lần này nặng nề hơn một chút, nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt, hoàn toàn không bị đẩy ra.

Ta đứng dậy, tuy trong phòng đốt than đầy đủ nhưng bên ngoài chăn đệm vẫn rất lạnh lẽo, tr3n người chỉ mặc chiếc váy dài đơn giản khiến ta rùng mình, vội duỗi tay gom xiêm y lại, chậm rãi đi qua.

Đêm nay ta không cho bọn Tiểu Ngọc gác đêm, trong phòng chỉ có mình ta, an tĩnh như một tòa cổ một. Ta lặng lẽ đứng bên trong nhìn cánh cửa đóng chặt.

Người đứng ngoài cửa cũng an tĩnh lại.

Qua hồi lâu, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên giữa đêm: "Mở cửa."

Tuy đã biết mọi việc, nhưng khi thật sự nghe thấy giọng của hắn, trái tim vẫn thắt chặt cùng nhói đau.

Ta nhẹ nhàng nói: "Thiếp sẽ không mở cửa."

Hơi thở bên ngoài lập tức trở nên nặng nề.

Ta biết rất rõ kế tiếp sẽ xảy ra điều gì, vì thế nói: "Thiếp biết cánh cửa này không cản được ngài, nhưng cho dù ngài vào đây thì cũng chỉ là bước qua một cánh cửa, chẳng khác gì với đứng bên ngoài."

Người bên ngoài nghiến răng, gằn từng câu từng chữ: "Nàng hận trẫm vậy sao?"

Ta khẽ cười: "Yêu và hận đều phải cần sức, thiếp bây giờ đã không còn sức lực nữa rồi."

"..."

"Hoàng Thượng, hay là chúng ta từ bỏ đi."

Bên ngoài không còn bất kỳ tiếng động nào cứ như ngay cả hơi thở cũng không còn.

Ta mở to hai mắt, trong phòng rõ ràng vẫn còn ánh nến, nhưng trước mặt lại chẳng thấy gì, cứ như toàn thân, toàn bộ sinh mệnh rơi vào hắc ám, không còn đường ra.

"Ngài không cho thiếp xuất cung, thiếp có thể chấp nhận số mệnh, thiếp có thể tới Lâm Thủy Phật Tháp với Thái Hậu, nhưng..." Nói tới đây, ta bắt đầu nghẹn ngào.

Tại sao thái hậu lại ăn chay niệm Phật ở Lâm Thủy Phật Tháp nhiều năm như vậy? Bà đã từng là hoàng quý phi, trong hậu cung chỉ dưới một người lại chán ngán tất cả vinh hoa phú quý, rốt cuộc là nỗi đau gì lại khiến bà né tránh sự đời như thế, ngay cả nỗi hận trong lòng cũng không thể buông xuống được?

Hậu cung trước giờ đã không ít lần khiến nữ nhân tan nát cõi lòng.

Cho nên...

"Hoàng Thượng, thiếp không muốn làm nữ nhân của ngài nữa."

Dứt lời, trái tim của ta nhói đau, mà khoảnh khắc này, cánh cửa đột nhiên bị đá văng phát ra tiếng động lớn.

Tuy sớm đã có chuẩn bị nhưng tiếng vang phát ra giữa ban đêm an tĩnh như vậy vẫn khiến ta giật mình. Ta nhìn thân ảnh cao lớn kia mang theo sát khí sải bước tiến vào, vừa tới gần liền bắt lấy cổ tay ta, dùng sức kéo ta tới trước mặt.

"Nàng nói cái gì?"

Trong mấy ngày qua, đây là lần đầu ta gặp lại hắn.

Sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ ngầu, hắn tiều tụy đến mức khiến ta cảm thấy xa lạ, nhưng cho dù tiều tụy, tr3n người hắn vẫn mang theo sát khí, tay nắm cổ tay ta cũng dùng sức, đau đớn lập tức ập tới.

Nước mắt trào ra, nhưng tất cả điều này đều nằm trong dự kiến.

Hắn không phải người dễ buông tay, dù là quyền lực hay nữ nhân.

Lúc này, tiếng vang lớn kia đã khiến cả Phương Thảo Đường bừng tỉnh, ta nghe thấy bọn Thủy Tú lo lắng kêu "Đã xảy ra chuyện gì", "Mau đi xem tài nhân", sau đó là tiếng bọn họ xách đèn lồng vội vàng chạy tới. Khi thấy cảnh tượng giữa phòng, mọi người đều bị dọa sợ, lập tức quỳ xuống: "Vạn... Vạn tuế..."

Bùi Nguyên Hạo mặc kệ bọn họ, chỉ cắn răng cúi đầu nhìn ta: "Nàng lặp lại lần nữa xem!"

Lửa giận của hắn sẽ đốt cháy tất cả, điều này ta biết, cũng đã từng trải nghiệm. Mỗi lần ta đều sợ, vì sợ đau, sợ khuất nhục, sợ hắn đòi lấy không ngừng, nhưng giờ phút này ta chỉ lãnh đạm nhìn hắn, cười như một ngọn ánh nến nhỏ bé đứng trước gió lớn: "Hoàng Thượng, thiếp sẽ không yêu ngài nữa."

"Tài nhân!" Ngô ma ma không nhịn được mà gọi.

Ta vẫn cười, cúi đầu nhìn cổ tay hắn, ở đó vẫn quấn băng gạc hồng đến chói mắt. Ta nghẹn ngào: "Hoàng Thượng, giữa chúng ta thanh toàn xong rồi. Ngài không cần đổ máu vì thiếp nữa, thiếp cũng sẽ không..."

"Thanh toán xong? Nàng dám thanh toán xong với trẫm?" Hắn đột nhiên dùng sức vung tay.

Ta ngã xuống đất, trán đụng trúng góc bàn.

Đám Ngô ma ma vội chạy tới đỡ ta, dập đầu với hắn: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng bớt giận, tài nhân... Nàng ấy vừa mất hài tử, bệnh đến thần trí không rõ, Hoàng Thượng bớt giận!"

Bùi Nguyên Hạo xanh mặt cúi đầu nhìn ta, chỉ vào ta, nói: "Nhạc Thanh Anh, nàng muốn thanh toán xong với trẫm? Nàng cho rằng mất đi một hài tử là có thể áp chế trẫm, muốn rời khỏi trẫm sao? Nằm mơ!"

Ngô ma ma ôm lấy ta, nghe lời này, toàn thân cũng run rẩy.

"Cả đời này nàng đừng hòng rời đi, cũng đừng hòng thoát khỏi trẫm. Cho dù nàng không yêu, nàng hận trẫm, nàng cũng muốn dây dưa với nàng cả đời!"

Sắc mặt ta trắng bệch, vị tanh ngọt trong cổ họng cũng dâng lên. Ta ép bản thân không được ngất đi, chỉ cười, chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn: "Hoàng Thượng, ngài và thiếp dây dưa cả đời chẳng qua là thương tổn lẫn nhau mà thôi."

Thời gian trôi qua, ta dường như đã quên mất bản thân là người thế nào, nhưng cái chết của Liễu Ngưng Yên vẫn không ngừng nhắc nhở ta rốt cuộc là loại người gì.

Giữ ta lại chỉ mang đến thương tổn cho nhau, chỉ khiến những việc tốt đẹp đã qua dần trở nên khó coi mà thôi.

"Thương tổn lẫn nhau?" Hắn ngồi xổm xuống nâng cằm ta lên, hai mắt đỏ ngầu, "Được, vậy trẫm chờ xem nàng và trẫm thương tổn nhau thế nào!"

Dứt lời, hắn đẩy ta ra, xoay người bỏ đi.

Sắc mặt Ngô ma ma trắng bệch, bọn Thủy Tú cũng muốn khóc, lúc này chỉ biết liều mạng ôm lấy ta: "Tài nhân, có phải người điên rồi không? Sao người có thể nói như vậy với bệ hạ!"

Đau đớn tr3n trán ập tới, ta muốn ngất đi, nhưng vẫn kiên trì cắn răng, mỉm cười.

Ta hình như sắp điên thật rồi.

Vừa đau đớn vừa dịu dàng, hắn luôn ép ta lùi từng bước, ép ta đi đến ngày hôm nay, ta vất vả lắm mới quyết định đau một lần, không muốn lại vì bất cứ sự dịu dàng tạm bợ nào mà lặp lại dày vò như vậy.

Nhìn ta cười, hai mắt Ngô ma ma cũng đỏ. Bà và bọn Thủy Tú đỡ ta về giường. Lúc này ta thật sự ho ra máu, đầu gối cũng phiếm hồng. Bọn họ vừa lau nước mắt vừa chiếu cố ta, mãi đến bình minh ta mới bình tĩnh lại, mệt mỏi thiếp đi.

Phương Thảo Đường hỗn loạn một đêm, nhưng ta không biết người ngoài nghe được bao nhiêu phong phanh.

Qua đêm đó, cơ thể ta cứ sốt nhẹ, ho ra máu, lặp đi lặp mấy lần, tra tấn ta đến mức dù ở trong mộng cũng thấy đau. Mà trong mộng còn có một thân ảnh luôn xuất hiện trước mắt, thời điểm khó chịu ta luôn muốn gọi hắn, muốn hắn ôm ta, nhưng ta lại không mở miệng được, bởi vì ta biết sau sự dịu dàng thường là nỗi đau lớn hơn.

Vì thế ta cắn môi, mùi tanh của máu k1ch thích ta mở mắt.

Vừa mở mắt liền nhìn thấy một gương mặt lãnh đạm.

Thái hậu...

Ta nhíu mày, muốn nói gì đó, lại có cảm giác đầu ngón tay hơi lạnh cũng bà vỗ về gương mặt tái nhợt của ta, nhẹ nhàng hỏi: "Đỡ chút nào chưa?"

"Thái hậu."

"Tội gì phải vậy? Ngươi như thế là đang tra tấn nó, hay tra tấn chính ngươi?"

"Thái hậu không trách Thanh Anh sao?"

Bà lắc đầu: "Như người uống nước lạnh ấm tự biết, việc này không có đúng sai, ai gia chỉ là người ngoài cuộc, có thể trách ai?"

"Vậy Thanh Anh có thể cùng thái hậu tụng kinh niệm Phật không?"

"..." Bà nhìn ta một lát, "Nếu ngươi thật sự tới tụng kinh niệm Phật, cũng không biết là phúc của ai."

Ta mỉm cười, cọ mặt vào lòng bàn tay của bà, nhắm mắt lại.

Từ ngày đó, Phương Thảo Đường liền biến thành lãnh cung.

Bùi Nguyên Hạo không còn đến nữa, ngay cả tiểu thái giám truyền lời cũng không muốn bước vào ngạch cửa này, nếu không phải có thái hậu thường xuyên tới thăm ta, nơi này đã không còn hơi thở của người sống.

Cơ thể ta bị bệnh mấy lần, nguyên khí bị tổn thương nặng, hiện tại dù thời tiết đã ấm dần nhưng ta vẫn yếu ớt nằm tr3n giường, hoàn toàn không biết thế giới bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng ta biết, hẳn sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Hôm nay bọn Thủy Tú từ Ngự Thiện Phòng trở về, sắc mặt đều không tốt, thời điểm hầu hạ ta cũng thường nhìn ra ngoài như đang đợi gì đó.

Ta uống ngụm thuốc, ngẩng đầu nhìn họ: "Các ngươi sao vậy?"

"Không, không có gì."

Ta lại cúi đầu uống thuốc, nhìn nước thuốc phản chiếu gương mặt tái nhợt của mình, thong dong hỏi: "Hứa tiệp dư sắp sinh rồi đúng không?"

"Sao tài nhân lại biết?" Tiểu Ngọc bật thốt lên hỏi.

Thủy Tú trừng mắt nhìn nàng ấy, sau đó vội quay đầu nhìn ta: "Tài nhân, nô tỳ..."

Ta khẽ cười.

Thật ra cũng không trách bọn họ, ta có thai trễ hơn Hứa Ấu Lăng mấy tháng, chỉ cần tính toán một chút là biết.

Hơn nữa mỗi ngày người đến người đi đều nghị luận, rất nhiều lần mời thái y tới bắt mạch cho ta đều không phải từ Thái Y Viện tới mà là từ Cảnh Nhân Cung ghé ngang, ta cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết là chuyện gì.

Thủy Tú trầm giọng: "Đúng là hi vọng nàng ta khó sinh!"

Ta ngẩng đầu nhìn nàng: "Nữ hài tử còn trẻ sao lại nói chuyện như vậy!"

"Nhưng..."

"Không có d.ụ.c v0ng sẽ không có phiền não, mỗi người đều có số phận riêng của mình." Ta nghiêng đầu nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, sắc trời hôm nay không tốt, đứa nhỏ này còn chưa chào đời đã có người muốn nó ch3t, có người muốn nó bị thương, còn ta chỉ hi vọng nó có thể bình an.