Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 331: Cường hoan tr3n long sàng




Xiêm y như nước rơi xuống, da thịt lõa lồ trong bầu không khí lạnh băng.

Ta co rúm người, hắn đã đè xuố0ng, nụ hôn nóng bỏng từ xương quai xanh đi tới cổ, cảm giác tê dại lập tức dâng lên.

Dù sao cũng đã lâu rồi hắn không chạm vào ta, dường như cũng có chút khó kìm lòng.

Nhưng ta vẫn cố kỵ chính mình, chỉ có thể nhẹ nhàng bắt lấy bả vai hắn, nhỏ giọng: "Nhưng hài tử..."

Hơi thở của hắn đã rất nóng, cứ như giây phút tiếp theo ngọn lửa sẽ bốc cháy: "Không sao, trẫm sẽ cẩn thận, không sao."

Khi nói chuyện, hắn đã tự cởi y phục. Nhìn cơ bắp ẩn chứa sức lực của hắn, ta sợ hãi, lại không biết từ chối thế nào, chỉ biết cầu xin: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đừng..."

Hai tay ta vẫn để trước ng.ực hắn, không dám chống đẩy, nhưng hành động này vẫn khiến hắn không vui. Hắn hơi nhíu mày, kéo hai tay ta đặt l3n đỉnh đầu. Ta lúc này đã không còn cách nào kháng cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn cúi người, gấp gáp tiến vào cơ thể ta.

"A!"

Ta r3n một tiếng, mà hắn cũng thỏa mãn than, giống như đã nhịn rất lâu.

Hắn vội vã ra vào tr3n người ta. Ta bị hắn đè bên dưới, vẫn cứ như cơn ác mộng quấn lấy mình mỗi đêm, hắn không thô lỗ nhưng vẫn không giấu được thú tính trong người, trong thở d0c có tiếng gầm nhẹ như dã thú thèm máu.

Đây có phải là cưỡng ép không? Hay là ho4n ái?

Ta bỗng cảm thấy thật chua xót, giờ khắc này so với những đêm ở lãnh cung có gì khác nhau? Chẳng qua hắn không cần thô bạo với ta, mà ta vẫn không thể kháng cự...

Ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nghiêng đầu đi.

Tuy ta thật sự không muốn nhưng hắn thật sự rất cẩn thận, cả một đêm đều vô cùng dịu dàng, mỗi một động tác đều ôn nhu tới cực hạn. Ta không thể phản kháng, lại không có cách nào tận tình, chỉ biết cào vào tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của hắn, vẽ ra từng vết máu.

Sáng sớm tỉnh lại, mùi máu tươi trong mộng đã ở ngay chóp mũi.

"Có ổn không?"

Giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền tới, ta im lặng, chỉ nhìn cổ tay đặt ngay bên gối bị hắn đè lâu như vậy thế mà không có vết bầm.

Một bàn tay ôm lấy eo ta, kéo ta vào trong lòng. Mặt hắn tựa vào vai ta, còn g4m cắn cần cổ: "Trẫm đêm qua có làm nàng đau không?"

"..."

"Thanh Anh?"

Cứ như hoàn toàn quên rằng đêm qua đã xảy ra chuyện gì, hắn vẫn khó mà kiềm chế, nụ hôn dần di chuyển sang nơi khác. Ta thầm thở dài, ở trong lòng hắn trở mình, xoay người nhìn hắn.

"Sao thế?"

"... Hôm nay Hoàng Thượng không tảo triều ư?"

"Trẫm muốn ở bên nàng thêm một lát."

"Nhưng ở Ngự Thư Phòng không phải còn rất nhiều việc à?"

Cánh tay ôm eo ta thoáng cứng đờ, chậm rãi buông lỏng.

Hắn trầm mặc nhìn ta, ta chỉ cúi đầu, không nói gì nữa, nhưng bầu không khí lại bỗng trở nên căng thẳng.

Nghe tiếng hắn nghiến răng nghiến lợi, ta giật mình ngẩng đầu, mới phát hiện gương mặt còn hơi đỏ ửng đã trở về dáng vẻ lạnh lùng của ngày thường. Hắn buông ta ra, xuống giường mặc xiêm y, bỏ đi không hề quay đầu.

Ta vẫn nằm tr3n giường không nhúc nhích. Bùi Nguyên Hạo đi một lúc lâu, nhóm Tiểu Ngọc mới cẩn thận đi vào, thấy ta còn nằm, liền hỏi: "Tài tử không dậy nổi sao?"

"Các ngươi ra ngoài đi, ta muốn ở một mình."

"... Vâng."

Bọn họ lại lui xuống, đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại một mình ta.

Tr3n cơ thể không hề đau đớn, chỉ có hơi nhức mỏi. Thời điểm đón nhận d.ụ.c v0ng của hắn, thật ra ta biết hắn đã rất khống chế chính mình, thậm chí đêm qua hắn chỉ cần ta ba lần.

Nhưng...

Trong lòng ngập tràn chua xót, ta nhắm mắt lùi về trong chăn, chỉ mong không xảy ra chuyện gì cả, chẳng qua do ta nghĩ nhiều.

Lúc này, cánh cửa lần nữa bị mở ra, Ngô ma ma cẩn thận đi vào: "Tài tử..."

"Không phải đã bảo các ngươi ra ngoài rồi sao?"

"Tài tử, người của Hoàng Hậu nương nương tới truyền lời, bảo người qua Cảnh Nhân Cung một chuyến."

"..."

Ta không khỏi sửng sốt. Hoàng Hậu nương nương bảo ta qua Cảnh Nhân Cung?

Tuy rất không muốn, cả người vẫn còn nhức mỏi, nhưng ta vẫn phải nhanh chóng xuống giường tắm rửa chải đầu, sau đó cùng Thủy Tú tới Cảnh Nhân Cung.

Lúc tới Cảnh Nhân Cung thời gian đã muộn, nhưng đám phi tần đi thỉnh an chưa ai rời đi, còn ngồi đầy phòng. Sắc mặt ta tái nhợt, đi tới giữa điện quỳ xuống thỉnh an Hoàng Hậu: "Thần thiếp bái kiến Hoàng Hậu nương nương."

Ngày thường, thời điểm ta chưa quỳ xuống Thường Tình luôn sai người đỡ ta, nhưng hôm nay nàng ấy không hề lên tiếng, chờ ta quỳ xuống dập đầu xong mới nhẹ nhàng nói: "Bình thân đi."

"Tạ Hoàng Hậu nương nương."

Thủy Tú đỡ ta đứng dậy.

Thường Tình nhìn ta, nói: "Sắc mặt Nhạc tài tử hôm nay có vẻ không tốt lắm."

"..." Ta nhất thời không biết nàng ấy có ý gì, không dám tiếp lời.

"Nghe nói đêm qua Hoàng Thượng ngủ lại Phương Thảo Đường?"

"Vâng." Ta cẩn thận trả lời, ánh mắt theo bản năng nhìn bốn phía, đám người kia vẫn vậy, chỉ có sắc mặt Hứa tài nhân ngồi sau cũng trắng bệch nhìn ta. Dường như phát hiện ta đang nhìn mình, nàng ta lập tức quay đầu tránh đi.

Có một tiếng cười lạnh vang lên: "Nhạc tài nhân đúng là có bản lĩnh, đang có thai còn có thể hầu hạ Hoàng Thượng, chúng tỷ muội chúng ta quả thật nên học hỏi."

Ta quay đầu nhìn, là Lục thục nghi.

Thật ra thái y cũng nói thời gian đầu mang thai là thời điểm không ổn định, về sau có thể hành phòng, chẳng qua ta quá cẩn thận, đêm qua mới từ chối Bùi Nguyên Hạo. Chuyện này chưa chắc có gì đáng phải che giấu, nhưng nghe từ miệng nàng ta lại có cảm giác khác.

Nàng ta vừa cười nhạo, Chu uyển nghi bên cạnh lập tức tiếp lời: "Bản lĩnh này chúng ta sao có thể học được?"

Mấy phi tần xung quanh đều đỏ mặt, cười cười nhìn ta.

Sắc mặt ta vốn trắng bệch, lúc này càng tái nhợt hơn.

Thường Tình nghe thế cũng hơi nhíu mày, nàng ấy không nói gì, chỉ nói với ta: "Nhạc tài tử, ngươi hiện giờ đang mang long chủng, nên tĩnh dưỡng cho tốt mới đúng, đừng chỉ lo hầu hạ Hoàng Thượng. Bổn cung nghe nói hôm nay Hoàng Thượng không thượng triều sớm đúng không?"

Ta cúi đầu càng thấp: "Vâng."

"Bổn cung biết ngươi hoài thai mới được sách phong, thời gian phụng dưỡng Hoàng Thượng không nhiều nhưng cũng nên tiết chế. Mấy hôm nay Giang Nam xảy ra rất nhiều chuyện, Hoàng Thượng bận rộn chính vụ, tỷ muội lục cung đều lo lắng sốt ruột. Nếu Hoàng Thượng đi thăm ngươi, ngươi nên khuyên nhủ Hoàng Thượng bảo trọng long thể mới đúng, sao có thể mặc Hoàng Thượng hồ nháo!"

Ta đã thẹn tới sắp khóc, chỉ có thể quỳ xuống: "Thần thiếp biết lỗi rồi."

"Không phải bổn cung muốn trách tội ngươi." Thường Tình ngồi bên tr3n nhìn ta, "Ngươi đang mang thai, hài tử trong bụng là huyết mạch của hoàng gia, bổn cung đương nhiên càng phải chiếu cố ngươi, chỉ mong ngươi có thể hiểu nỗi khổ tâm của bổn cung."

"Vâng, thần thiếp đã biết."

"Mau đứng lên đi."

"Tạ nương nương."

Giọng ta nghẹn ngào, hai chân vốn bủn rủn bây giờ lại càng run rẩy. Thủy Tú vội đỡ ta, ta lảo đảo đứng dậy, vừa ngẩng đầu liền thấy Thân Nhu ngồi bên cạnh.

So với các phi tần khác có thái độ khinh thường hay như Lục thục nghi và Chu uyển nghi mở miệng trêu chọc, nàng ta an tĩnh một cách lạ thường, tr3n gương mặt nhu mị không có quá nhiều cảm xúc, chỉ có ánh mắt khi nhìn ta bỗng để lộ ý cười nhẹ nhàng.

Ta không khỏi bất an.

Nếu là ngày thường, cho dù không châm chọc, nàng ta nhất định cũng sẽ lộ vẻ khinh thường ta, nhưng khoảnh khắc này tuy nàng ta không nói gì vẫn có thể khiến ta sợ hãi.

Nhưng chưa kịp nghĩ gì, Hoàng Hậu đã lấy lại sự ôn hòa bình thường, nói: "Hôm nay bổn cung có một việc muốn nói với mọi người. Nửa tháng nữa là tới năm mới, các cung cũng sắp bắt đầu chuẩn bị. Năm nay là năm đầu Hoàng Thượng đăng cơ, phải tổ chức long trọng một chút, mọi người có..." Chưa nói xong, nàng ấy nhìn ta, "Nhạc tài tử, ngươi sao vậy?"

Ta ở đây sớm đã như đứng tr3n đống lửa ngồi tr3n đống than, nghe thế liền nói: "Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp cảm thấy không khỏe, muốn cáo lui trước."

Nàng ấy cũng không khó xử ta, chỉ thở dài: "Được thôi. Ta biết ngươi không thích náo nhiệt, trở về nghỉ ngơi đi."

"Tạ Hoàng Hậu nương nương." Ta cúi người hành lễ, chậm rãi ra ngoài, lúc tới cửa còn nghe bọn họ thương lượng mời gánh hát, Thân Nhu hình như còn nhờ người nhà chuẩn bị pháp hoa, định mời vào cung.

Mặc kệ oanh thanh yến ngữ phía sau, ta rời khỏi Cảnh Nhân Cung, ngẩng đầu nhìn tường cung bốn phía, đột nhiên cảm thấy hoàn thành to rộng này thì ra lại an tĩnh như thế, an tĩnh đến mức không hề có chút âm thanh ấm áp.

Thủy Tú đỡ ta: "Tài tử, chúng ta trở về sao?"

"..." Ta im lặng một lát, lắc đầu, "Đi Lâm Thủy Phật Tháp."