Tuy hắn đang cười, nhưng đôi mắt kia lại như muốn khóc.
Ta cũng như pho tượng đứng đờ đẫn trên bờ sông, đối diện với sự trầm mặc của hắn.
Qua hồi lâu, ta mới trả lời, giọng nói đã mang chút nghẹn ngào: "Mặc kệ ta coi ngài là hài tử cũng được, là vương gia cũng thế, ngài luôn là Tiểu Vũ trong lòng ta, chưa từng thay đổi."
Nghe ta nói, khóe miệng hắn run rẩy, không biết là muốn khóc hay muốn cười, lại giống như muốn nói gì đó nhưng trước sau không thể mở lời, sau khi nhìn ta một lúc lâu liền xoay người, mang theo bộ dáng chật vật rời đi.
Ta đứng dưới ô, hai mắt đã hồng hồng, vẫn luôn dõi theo thân ảnh đơn bạc biến mất trong cơn mưa kia, giống như biến mất khỏi sinh mệnh của ta.
Thật lâu sau, ta mới buồn bã trở về Phương Thảo Đường.
Vừa tới cửa đã thấy Ngô ma ma vội vã chạy ra, thấy ta, bà giống như người sắp chết đuối bắt lấy cọng rơm cứu mạng: "Tài tử, người đi đâu vậy! Hoàng Thượng!"
"Gì cơ?"
Ta không kịp hoàn h ồn, mãi đến khi Ngô ma ma bắt lấy cổ tay ta lải nhải, ta mới hoàn toàn tỉnh lại.
Bùi Nguyên Hạo tới, hắn không nên cho người tới thông báo sao?
Ta lập tức vào trong, vừa vào phòng, liền thấy hắn ngồi cạnh bàn, trầm mặc uống trà không nói gì.
Ta vội đi lên trước: "Thần thiếp bái kiến Hoàng Thượng."
Hắn chậm rãi xoay người nhìn ta, mặt không có thái độ gì, chỉ hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Đi...!Đi Ngự Hoa Viên một chút."
"Sao không dẫn cung nhân theo? Còn đi cả nửa ngày?"
"..." Ta do dự một lát, mới đáp, "Chỉ là ở trong phòng buồn chán, muốn ra ngoài hít thở không khí mà thôi."
Bùi Nguyên Hạo đứng dậy, chậm rãi tới gần, cúi đầu nhìn ta, bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm, lòng ta không khỏi bất an, theo bản năng cúi đầu.
Tuy cầm ô ra ngoài nhưng người vẫn bị ướt, tay và mặt đều bị gió thổi lạnh, trong phòng ấm áp, ta chợt rùng mình một cái.
Hắn thấy vậy, lập tức nhíu mày, nắm tay ta đi vào bên trong.
Cởi y phục lau khô đầu, ta chỉ còn một bộ trung y trên người, tóc dài thả ở phía sau, xem như thất lễ ngự tiền, nhưng ánh mắt hắn hình như ôn hòa hơn khi nãy một chút.
"Có thai, sau này không được như vậy."
"Vâng." Ta gật đầu.
Một bàn tay duỗi tới nâng cằm ta lên, hắn nhìn ta, nói: "Sau này, muốn nói chuyện cũng chỉ được nói chuyện với trẫm."
"Vâng."
"Mắt, chỉ có thể nhìn trẫm."
Ta không phản bác, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Hôm sau, trời thế mà nắng, mây đen ứ đọng hoàng thành cuối cùng cũng tan đi, bầu không khí sau cơn mưa tràn ngập tươi mát khiến tinh thần người ta phấn chấn.
Hôm nay cũng là ngày ta tiếp nhận sách phong.
Sáng sớm, Ngô ma ma đã hầu hạ ta mặc lễ phục, ngày thường ta không thích trang điểm, nhưng hôm nay vẫn phải chuẩn bị cẩn thận, sau đó được Thủy Tú dìu tới Cảnh Nhân Cung nghe Hoàng Hậu dạy bảo, tiếp nhận sách phong.
Chờ ta quỳ gối giữa Cảnh Nhân Cung, xung quanh tất cả đều là phi tần, ai nấy đều mang vẻ mặt xem kịch vui, có khinh thường, có cười nhạo, mà ta vẫn an tĩnh quỳ một chỗ, nghe Hoàng Hậu nói: "...!Sau này ngươi phải tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt, hầu hạ Hoàng Thượng thật tốt, khai chi tán diệp, kéo dài huyết mạch cho hoàng gia."
"Vâng."
Ta dập đầu một cái, Thủy Tú lập tức tiến lên đỡ ta đứng dậy, đi đến chỗ gần Hứa Tài Nhân ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, Hứa Tài Nhân liền mỉm cười với ta, tuy ta không có tâm trạng nhưng vẫn cười trả lời nàng.
Đúng lúc này, Thường Tình cười bảo: "Ngày thường thấy Nhạc Tài Nhân ăn mặc đơn giản, không trang điểm cũng đã động lòng người, không ngờ hôm nay mặc lễ phục lại toát ra một loại phong tinh khác."
Ta không kịp phản ứng, Hứa Tài Nhân bên cạnh nhỏ giọng: "Thanh Anh, Hoàng Hậu nương nương đang khen ngươi kìa."
"Hả...!Dạ?" Ta ngẩng đầu, phát hiện mọi người đều đang nhìn ta.
Thường Tình nhíu mày: "Nhạc Tài Nhân, có chuyện gì sao?"
Nhạc Tài Nhân...
Thì ra nàng đang hỏi ta, thì ra hiện tại ta đã là "Nhạc Tài Nhân".
Ta liền đứng dậy, nói: "Hoàng Hậu nương nương thứ tội, thần thiếp thất thốt."
"Không sao, muội đang mang thai, khó trách tinh thần không tập trung."
"Tạ Hoàng Hậu nương nương."
Ta liền lui về ngồi xuống, chỉ một hai câu nói mà thôi nhưng ánh mắt của những người xung quanh đã khiến ta cảm thấy lưng như bị kim chích, chỉ có thể vực dậy tinh thần.
Cố tình ta vừa ngồi xuống, Thường Tình còn nói thêm: "Đúng rồi, nội vụ trong cung đã nhập sách cho muội, ký lục lúc trước muội tiến cung rất đơn giản, không ghi quá nhiều về gia cảnh.
Hiện tại muội đã được Hoàng Thượng sách phong là tài tử, nhà mẹ đẻ cũng có thưởng."
Sắc mặt ta lập tức trắng bệch.
Nhà của ta...!Người nhà của ta...
Rõ ràng trời đang nắng nhưng lại giống như đột nhiên có sét đánh xuống, may mà ta lập tức hoàn hồn, đứng dậy, miễn cưỡng cười đáp: "Nương nương, lúc trước thần thiếp tiến cung làm cung nữ, cho nên ký lục không viết rõ ràng.
Thật ra thần thiếp...!Đã không còn người thân."
"À...!Là thế sao!" Hoàng Hậu gật đầu, không hỏi gì thêm.
Tu nghi Bàng Yến ngồi một bên ghé vào tay vịn ghế dựa, hỏi ta: "Nhạc Tài Nhân, ngươi là người ở đâu?"
"Thần thiếp...!Là người Thục Trung."
"Người Thục Trung?"
Vừa nghe câu trả lời của ta, mấy người xung quanh lập tức tỏ vẻ khinh miệt.
Ta đương nhiên biết vì sao bọn họ đều có thái độ này, Xuyên Thục là nơi luôn bị triều đình coi là man di, ngày trước vì chiến sự ở Dương Châu mà triệu hồi binh mã từ Tây Xuyên, gián tiếp khiến Tây Xuyên chậm trễ chiến sự, tới hiện tại, Thục Trung vẫn chưa được bình định hoàn toàn, nơi đó cường hào thổ ty liên hợp, không xưng thần, không tiến công, gọi triều đình là Bắc triều, cũng giống như phương Nam đều là tâm bệnh của thiên tử.
Vừa nghe ta nói mình là người Thục Trung, Lưu Chiêu Nghi luôn tỏ vẻ hờ hững cũng nhìn ta một cái.
Bầu không khí nhất thời trở nên trầm mặc, Hứa Tài Nhân liền cười nói: "Địa khí Thục Trung không tồi, đúng là linh sơn tú thủy sinh ra mỹ nhân."
Ta nhìn nàng, cảm kích gật đầu.
Nhưng Lục Thục Nghi lại cười lạnh: "Linh sơn tú thủy? Hứa Tài Nhân, ngươi từng đến đó rồi sao?"
Hứa Tài Nhân sửng sốt, không thể tiếp lời.
Chu Uyển Nghi ngồi cạnh nàng ta cũng cười lạnh: "Nếu muốn đi, chỉ sợ không còn mạng trở về.
Chỗ đó toàn cường hào thổ ty ngoan độc, có thể có người tốt gì." Dứt lời, nàng cười nhìn ta, "Nhạc Tài Nhân, ngươi đừng để ý, không phải nói ngươi."
Ta miễn cưỡng mỉm cười nhưng sắc mặt đã cương cứng.
Đúng lúc này, một giọng nhu mị tận xương vang lên: "Các ngươi đừng xem thường Thục Trung, nơi đó có không ít gia tộc khó lường."
Mọi người theo tiếng nhìn qua, là Thân Nhu vẫn luôn im lặng, nàng ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái Hoàng Hậu, hoa phục trên người, châu ngọc đầy đầu, đôi mắt phượng híp lại mang theo ý cười nhìn xung quanh.
"Thế sao? Vậy thỉnh giáo Quý Phi nương nương, Thục Trung có thể có nhân vật ghê gớm gì?"
Thân Nhu cười nói: "Gia tộc Tiết thị của Triệu Liệt hoàng hậu, nghe nói bà ấy xuất thân ở đất Thục, có điều trưởng thành ở Giang Nam."
Triệu Liệt hoàng hậu...!Tiết thị!
Chính là tiên hoàng hậu mà Bùi Nguyên Hạo từng nói, được Thái Thượng Hoàng chuyên sủng, thích hoa quế nhưng không hiểu vì sao lại chết trong một môi lửa.
Nghe vậy, mọi người đều kinh hãi, tất cả đều an tĩnh.
Thời điểm Triệu Liệt hoàng hậu hoăng, đa phần người ở đây đều chưa chào đời, sau này chuyện về bà không được nhắc đến, cho nên người biết không nhiều, nhưng cũng loáng thoáng nghe qua mẫu tộc của bà thật sự là đại gia tốc, nếu so sánh với hoàng tộc, hoàn toàn không hề kém cỏi.
Có điều hiện tại hình như đã mai danh ẩn tích.
"Có điều, đây vẫn chưa phải là gia tộc lớn nhất Thục Trung." Thân Nhu tiếp tục, "Nghe nói còn có một gia tộc thế lực lớn hơn, thậm chí lớn mạnh hơn gia tộc của Triệu Liệt hoàng hậu."
Nói đến đây, nàng nhìn ta: "Nhạc Tài Nhân, ngươi là người Thục Trung, hẳn cũng biết đúng không?"
Ta ngẩng đầu nhìn nàng, miễn cưỡng cười: "Thần thiếp..."
Còn chưa nói hết, Lưu Chiêu Nghi bên cạnh vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: "Nhắc đến Thục Trung, ta mới nhớ tới, chuyện phản tặc làm loạn ở Thanh Hải hình như có liên quan tới thổ ty Thục Trung đúng không?"
"Đúng vậy đúng vậy, ta cũng nghe nói." Bàng Tu Nghi tiếp lời, "Ca ca ta cũng tòng quân."
Mấy mỹ nhân lương đệ vừa nghe tới việc này liền sôi nổi nghị luận.
Ta thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Lưu Chiêu Nghi, nàng vẫn giữ thái độ hờ hững, không để ý tới ta.
Đúng lúc này, ta nghe Văn Ti Ti cúi người qua hỏi: "Đệ đệ ta Phượng Tích cũng đi.
Đúng rồi, ta hình như còn nghe nói lần này Tề Vương cũng đi, nhưng không phải dẫn binh mà là đi tòng quân, có phải thế không?"
"Ta cũng nghe nói thế."
"Cái gì?"
Ta chấn động, vội quay đầu nhìn họ, kinh ngạc hỏi: "Ngươi...!Ngươi nói gì? Tề Vương...!Tề Vương cũng đi Thanh Hải?"
Văn Ti Ti bị thái độ của ta dọa sợ, vội gật đầu: "Đúng vậy."
"Lúc nào?"
"Đêm qua đã xuất binh."
Lòng ta lập tức hỗn loạn.
Bùi Nguyên Phong, hắn thế mà đi Thanh Hải, hắn thế mà đã đi Thanh Hải đêm qua, hơn nữa không phải dẫn binh, mà chỉ là đi làm một lính hầu bình thường.
Sao có thể? Vì sao chứ?
Nghĩ tới dáng vẻ hắn ở dưới hồ liều mạng quay cuồng, còn có thân ảnh lặng lẽ bò lên bờ, không hề quay đầu mà bỏ đi kia, dưới mưa, rõ ràng là một nam nhân trẻ tuổi khỏe mạnh lại bất lực như thế, chẳng lẽ ngay lúc ấy, hắn đã đưa ra quyết định?
Đại chiến đoạt đích vừa kết thúc, Bùi Nguyên Hạo đương nhiên không hoàn toàn yên tâm về hắn, nên mới để Thường Khánh dẫn binh đi Tây Đại Thông, giữ hắn ở lại kinh thành, hiện tại, hắn thà rằng không dẫn binh, chỉ làm một lính hầu cũng muốn rời khỏi nơi này, chẳng lẽ nơi này thật sự khiến hắn thương tâm đến thế sao?
Đúng lúc này, Hoàng Hậu ho một tiếng: "Được rồi, hậu cung không thể bàn luận chuyện triều chính, không lẽ các ngươi đều quên hết rồi?"
Chúng phi tần nghe vậy, vội đứng dậy khom người: "Hoàng Hậu nương nương thứ tội."
Thường Tình nhíu mày nhìn Thân Nhu, sau đó mới cho mọi người miễn lễ, rồi nói với ta: "Muội chuẩn bị một chút để đến Phật tháp Lâm Thủy dập đầu với lão tổ tông đi.".