Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 299: 299: Xuất Cung






Con người một khi phải rời khỏi cái nơi từng sống quá lâu, cho dù nơi đó tàn khốc, trong lòng rốt cuộc vẫn có chút bất an.

Đây là tính người, đối với nơi quen thuộc có sự ỷ lại, mà đối với tương lai không biết gì có nỗi sợ hãi.
Cho nên ngày cuối cùng này, tâm tình ta đan xen vui mừng và sợ hãi.
Du Nhi nhìn ta lúc ăn sáng, ngay cả cầm đũa cũng run rẩy, cười hì hì nói tay cầm như vậy chẳng gắp nổi con cá, hai người lại được một phen vui cười.
Ngày cuối cùng này, tổng quản trong cung không an bài cho chúng ta làm gì, không ít tỷ muội tới từ biệt, còn tặng chúng ta rất nhiều món đồ nhỏ ngày thường tích cóp được, dù sao cũng làm tỷ muội năm năm, từ biệt rồi sẽ khó mà có cơ hội gặp lại, mọi người cũng rất luyến tiếc.
Ta nhìn bọn họ, ngoại trừ vui thay chúng ta, trong mắt cũng có hâm mộ không nói nên lời.
Du Nhi thật sự rất vui, tự bỏ hầu bao của mình ra đi xin hai con gà từ chỗ cô cô của Ngự Thiện Phòng, ai ngờ thời điểm tiểu nha đầu đem hộp đồ ăn tới, mới phát hiện bên trong còn một bầu rượu, một tô canh vịt và một dĩa cá hoa quế, nói là cô cô tiễn chúng ta.
Mọi người đều cao hứng, mỗi người vừa ăn vừa uống hai ly, nhất thời trong gian phòng nhỏ của Dịch Đình vô cùng náo nhiệt.
Nhưng nhìn mọi người vui cười, ta lại không nhịn được mà nghĩ tới một người khác.
Ở lãnh cung, Ngưng Yên lẻ loi mong chờ Bùi Nguyên Hạo.
Sáng sớm, ta có cầm chút tiền qua lãnh cung, không vào trong, mà nhờ một ma ma mang vào cho nàng.
Kỳ thật không phải không muốn gặp nàng, ta chỉ sợ gặp nàng, lòng không khỏi nhớ đến Bùi Nguyên Hạo nàng tâm tâm niệm niệm.

Ta nhớ rất rõ, thời điểm Diêu Ánh Tuyết chết, ngay cả liếc nhìn một cái hắn cũng không cho được.

Mộng của Ngưng Yên chỉ sợ vẫn chưa dừng lại, mà vào gặp, để nàng biết ta phải đi, chẳng qua sẽ tăng thêm phiền não cho nàng mà thôi.
Chỉ khi còn hi vọng, nàng mới có thể suy nghĩ thông suốt, quên nam nhân kia đi.
Ta còn đang ngây người, một chén rượu đã đưa tới trước mặt, ngẩng đầu liền thấy tiểu cung nữ Thủy Tú đang kính rượu ta, cười tủm tỉm: "Thanh Anh tỷ tỷ, tỷ xuất cung rồi đừng quên chúng ta.


Nếu tương lai có thể ở ngoài cung gặp lại tỷ tỷ, chúng ta vẫn là tỷ muội tốt!"
"Đúng vậy, vẫn là tỷ muội tốt!"
Mọi người giơ cao chén rượu, ta cũng cười nâng chén uống cùng bọn họ.
Ầm ĩ như vậy đến chạng vạng mới nghỉ, mọi người đều say khướt, ta dặn họ trở về cẩn thận, đừng để ma ma quản sự phát hiện, sau đó chăm sóc Du Nhi uống đến không biết gì lên giường ngủ.

Chờ ta tắm gội xong, tẩy sạch mùi rượu trêи người, ta vừa mới lên giường, Du Nhi đã lại gần ôm eo ta.
Ta cười nhìn gương mặt hồng hồng của nàng: "Còn chưa tỉnh rượu sao?"
"Thanh Anh, chúng ta thật sự sẽ xuất cung ư?"
"Đương nhiên.

Sao vậy?"
"Ta cảm thấy, giống như nằm mơ vậy."
Ta khẽ cười, vỗ vỗ mặt nàng, ôm nàng vào lòng, nói: "Đây không phải mơ, là sự thật.

Du Nhi, ngày mai chúng ta có thể xuất cung, có thể rời khỏi nơi này..."
Du Nhi không nói gì, chỉ chôn đầu vào hõm vai ta, chỉ chốc lát, cảm thấy nơi đó ươn ướt, ta cúi đầu liền thấy Du Nhi đang khóc, mà nàng không ngừng lẩm bẩm, hình như đã ngủ rồi, nhưng lại có chút bất an.
Thật sự có thể rời đi, đây không phải mơ, là sự thật...
Ta lẩm bẩm, cũng không biết là nói cho nàng ấy nghe, hay đang an ủi chính mình.


Ánh nến chậm rãi lay động, ta cứ như vậy ôm nàng suốt đêm, vượt qua đêm cuối cùng ở Dịch Đình.
Hôm sau, trời nắng tươi đẹp.
Nếu không phải vì đêm qua uống rượu, chỉ sợ ta và Du Nhi đều hứng phấn đến suốt đêm không ngủ, nhưng cho dù uống nhiều như vậy, chúng ta vẫn dậy từ sớm, thu dọn tất cả hành lý, chờ bên trêи phân phó.
Rất nhanh liền truyền đến tiếng của nội thị, phàm là cung nữ trong danh sách đại xá, tất cả đều đến cửa hông Nam Cung Môn chờ.
Hai chúng ta ôm hành lý tới cửa, dọc đường còn thấy các cung nữ khác được đại xá, mọi người đều hai mắt hồng hồng, thậm chí có người không ngăn được nước mắt.
Tới cửa hông Nam Cung Môn, nhìn lên thạch đài trêи cao, Ngọc công công tay cầm một quyển sổ đang nhìn xuống, bên cạnh, mấy tiểu thái giám đứng cúi đầu, trêи bàn trước mặt có hồng lụa, gấm vóc, còn ít tiền.
Dưới thạch đài là một con đường mở rộng, mà cuối đường chính là cửa cung, nơi đó đã đứng đều người, tất cả đều là thân thích đón các cung nữ được đặc xá xuất cung, ai nấy đều chờ mong, có mấy mẫu thân tuổi đã già dùng tay lau nước mắt.
Giờ Tỵ, bắt đầu đại xá.
Ngọc công công mở cuốn sổ, lớn tiếng gọi: "Thượng Tú Lan."
Một cung nữ trong đám chúng ta đứng dậy, nhìn Ngọc công công.

Mấy ma ma tiến lên kiểm tra người và hành lý của nàng, sau đó gật đầu với Ngọc công công, Ngọc công công mới nói: "Thượng Tú Lan, kiểm tra xong, thưởng, một tấm lụa, năm quan tiền."
Thượng Tú Lan vội quỳ xuống dập đầu với gã, nhận ban thưởng tiểu thái giám đưa, xoay người đi về phía cửa cung.
Ta trông mong nhìn theo từng bước của nàng, cuối cùng cũng đến cửa, cha mẹ nàng lập tức nhà tới, một nhà ôm nhau khóc nức nở.
Các cung nữ gác đang chờ thấy cảnh như vậy đều nhịn không được mà rơi nước mắt.
Ta cầm chặt tay nải trong tay, cả người run rẩy.
"Lý Văn Phương, kiểm tra xong, thưởng..."
"Lưu Nguyệt, kiểm tra xong, thưởng..."

"Trịnh Xuân Hồng, kiểm tra xong, thưởng..."
...
Một nhóm cung nữ đứng trước ta được đọc tên, từng người bước ra, sau khi kiểm tra liền chạy về phía Nam Cung Môn.

Người xung quanh ngày càng ít, ta chờ đến lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, thậm chí đã ướt sũng tay nãi.
Cuối cùng, nơi này chỉ còn lại ta và Du Nhi, nàng nắm chặt tay ta, đúng lúc này, nghe Ngọc công công gọi: "Tống Du Nhi."
Du Nhi vừa nghe, cả người run rẩy, nàng nhìn ta, ta gật đầu với nàng, nàng liền đi về phía trước.

Vẫn là mấy ma ma kia kiểm tra người nàng và tay nải, xác nhận không có vấn đề, Ngọc công công lớn tiếng: "Tống Du Nhi, kiểm tra xong, thưởng, hai tấm lụa, mười quan tiền!"
Du Nhi cao hứng nhìn ta, ta cười với nàng, nhìn nàng nhận thưởng.

Nàng dùng khẩu hiệu nói với ta một câu "Chờ ngươi", liền xoay người đi về phía cửa cung.
Mỗi bước chân của nàng như đi trong lòng ta, càng ngày càng nặng.
Ta ngẩng đầu nhìn danh sách trong tay Ngọc công công, nôn nóng đến không thể hít thở.
"Nhạc Thanh Anh."
Cuối cùng cũng chờ được ba chữ này đọc ra từ miệng Ngọc công công, mà chính gã dường như hơi kinh ngạc, cúi đầu nhìn ta.

Nơi chờ đại xá này chỉ còn một mình ta, ta chậm rãi đi tới thạch đài, ngẩng đầu cũng nhìn ông ấy.
Ngọc công công nhíu mày.
Mấy ma ma kia đã tiến lên, một người kiểm tra ta, một người kiểm tay nải, tay nải mở ra, bên trong chẳng qua là ít đồ tùy thân, còn cả chút bạc vụn tích cóp mấy năm nay, đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
Bọn họ kiểm tra xong, liền gật đầu với Ngọc công công.
Sắc mặt Ngọc công công dường như hơi ngưng trọng, nhưng lúc này không còn chuyện gì khác, gã đóng cuốn sổ lại, lớn tiếng: "Nhạc Thanh Anh, kiểm tra xong, thưởng..."
Còn chưa dứt lời, phía sau đột nhiên có một thanh âm lớn tiếng: "Điện hạ giá lâm!"

Cái gì?
Ta chấn động, vội quay đầu, liền thấy bóng dáng quen thuộc kia chậm rãi đi về phía này.
Tuy rằng hiện tại chưa chính thức đăng cơ nhưng hắn đã dùng loan giá, khí thế bức người.

Nhóm cung nhân như Ngọc công công vừa thấy, vội quỳ rạp xuống đất, ta cũng quỳ theo bọn họ, hành lễ với hắn.
Ánh mặt trời hôm nay vô cùng rực rỡ, đôi giày màu vàng kia dẫm lên ánh nắng đi vào tầm mắt ta, từng bước lại từng bước, cuối cùng cũng dừng lại, một giọng nói trầm thấp vang lên trêи đỉnh đầu: "Ngươi xuất cung?"
"Hồi điện hạ, đúng vậy."
Hắn xoay người nhìn tay nải của ta trong tay ma ma, khẽ cười: "Chuẩn bị cũng thật đầy đủ."
"..." Lúc này ta không dám nhiều lời, chỉ có thể cúi đầu quỳ gối dưới chân hắn, tuy cố gắng khống chế chính mình, nhưng đầu ngón tay vẫn nhịn không được mà run rẩy.
Bùi Nguyên Hạo vẫn nhàn nhạt nói tiếp: "Ngươi cũng giúp bổn cung không ít, hôm nay, bổn cung tiễn ngươi đoạn đường này."
"Nô tỳ không dám."
"Đi thôi."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy sắc mặt hắn bình tĩnh không chút gợn sóng, cho dù dưới ánh mặt trời cũng không chút độ ấm, ta không biết tình hình hiện tại rốt cuộc là gì, nhưng không hề muốn tại một khắc cuối cùng này xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Vì thế, ta chậm rãi đứng dậy cầm tay nải, xoay người đi về phía cửa cung.
Đoạn đường này không quá dài.
Lại giống như, dùng hết sức lực của cuộc đời ta.
Mỗi một bước như đạp vào trong lòng, một chân đạp xuống, tim mới có thể đập, nhưng lại vô cùng đau đớn.
Cuối cùng cũng đi tới cuối đường, trước mắt là cửa lớn mở rộng.
Giống như người đi trong bóng đêm lâu ngày rốt cuộc cũng gặp được ánh sáng, cảm giác được giải thoát khiến ta không khống chế được mà run rẩy.
Còn nửa bước nữa sẽ bước ra ngoài, sau lưng truyền đến giọng nói lạnh như băng.
"Nhạc Thanh Anh!".