Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 296: 296: Nàng Rốt Cuộc Vẫn Đi Cùng Y






Gió thổi nhẹ qua cung tường hẹp dài mang theo hàn ý của băng tuyết và mùi tanh của máu tươi, cả người ta rét run, theo bản năng ôm lấy chính mình.

Lúc này mới phát hiện, y phục đã hư hại đến không còn dáng hình, trông giống một tên ăn mày, vô cùng chật vật.

Mà vị đệ nhất mỹ nhân thiên triều ở Thừa Càn Điện, trong ấn tượng, nàng vĩnh viễn mỹ lệ như vậy, cao cao tại thượng như vậy, giống như tiên tử, khiến toàn bộ nam nhân muốn nâng niu trong lòng bàn tay, dù không thể có được nàng, cũng muốn khắc ghi nàng trong lòng.

Nếu so sánh, bộ dáng chật vật của ta lúc này, quá buồn cười.

Dương Vân Huy điều động nhân mã bao vây Thừa Càn Điện, sau đó hỏi Bùi Nguyên Hạo: "Điện hạ, hiện tại muốn vào trong sao?"
Bùi Nguyên Hạo nhìn Thừa Càn Điện, thoáng do dự, mới nói: "Qua Cảnh Nhân Cung trước!"
Cảnh Nhân Cung, đó là nơi ở của Ân Hoàng Hậu, người xung quanh vừa nghe, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, tuy rằng sau khi Hoàng Thượng bệnh nặng luôn là Thái Tử giám quốc, nhưng kỳ thật mọi người đều biết, Ân Hoàng Hậu đã can thiệp vào triều chính, thậm chí ta cũng hiểu vì sao Bùi Nguyên Tu đã là Thái Tử, Ân Hoàng Hậu vẫn làm tất cả việc này.

Chỉ sợ thời điểm chúng ta xuống phía Nam, thánh chỉ Hoàng Thượng truyền ngôi cho Hoàng trưởng tử đã bị bà ta phát hiện, bà ta cảm thấy địa vị của Bùi Nguyên Tu nguy cơ nguy ngập, nên mới bí quá hóa liều làm hại Hoàng Thượng, bao gồm chuyện thao túng ôn dịch ở Dương Châu, ngăn cản Bùi Nguyên Hạo hồi kinh, muốn sớm tìm được ngọc tỷ, để Bùi Nguyên Tu chính thức đăng cơ.

Lại không ngờ, người định không bằng trời định.

Hiện tại, Bùi Nguyên Hạo qua Cảnh Nhân Cung, chỉ sợ muốn xuống tay từ bà ta trước.

Nhớ lại những gì xảy ra trong khoảng thời gian này, không biết vì sao, ta lại cảm thấy nực cười, thế sự chìm nổi, không ngờ lòng cũng chìm nổi nhiều lần như vậy, mãi đến thời khắc đó, có lẽ sẽ kết thúc.

Cũng không có gì, thật khổ sở.

Đang nghĩ ngợi, Bùi Nguyên Hạo đã đi tới bên cạnh, thuận tay nắm tay ta.

Tay hắn vẫn hữu lực như vậy, ấm áp lập tức vây quanh bàn tay lạnh băng của ta.


Nếu là thời điểm bình thường, tay ta sẽ ấm lên theo, nhưng hôm nay hắn kéo ta qua Cảnh Nhân Cung, con đường này dài như vậy, hắn chưa từng quay đầu, ta cũng im lặng đi theo, mãi đến cuối cùng, tay ta vẫn lạnh lẽo, giống như từ chối tất cả sự ấm áp.

Hắn dường như cảm nhận được gì đó, cúi đầu nhìn ngón tay tái nhợt của ta, sau đó là đôi mắt của ta.

Ta vẫn để mặc hắn nắm tay, gương mặt đờ đẫn không chút thái độ, nhưng dù là vậy, dường như vẫn chọc giận hắn, ta thấy ánh mắt hắn toát ra một tia tức giận, đang định mở miệng nói gì đó, chúng ta đã tiến vào Cảnh Nhân Cung.

Mấy binh sĩ phía trước đột nhiên chạy tới: "Điện hạ!"
"Chuyện gì?"
"Cảnh Nhân Cung trống không, Hoàng Hậu không có ở đây!"
"Cái gì?" Hắn kinh ngạc, lập tức hỏi, "Đi đâu?"
"Không! Không biết.

"
Lúc này Ân Hoàng Hậu không ở Cảnh Nhân Cung, nhưng vừa rồi khi chúng ta tới, Dương Vân Huy đã chặn tất cả cổng ra vào của cung đình, đều không thấy Ân Hoàng Hậu và người của bà ta, vậy bà ta đi đâu?
Bùi Nguyên Hạo trầm mặc một lúc, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Hắn lập tức buông tay ta ra, xoay người chạy về hướng Thừa Càn Điện.

Ấm áp kia vừa rời đi, bàn tay ta lập tức khôi phục sự lạnh lẽo của lúc trước, mà hắn lúc này đã vội vã chạy đi, giống như hận không thể lập tức bay đến Thừa Càn Điện.

Ta nắm chặt hai tay.

Lúc này, Dương Vân Huy đi tới bên cạnh, hắn nhìn ta, không nhiều lời, chỉ để lại một câu: "Đi theo.

" Sau đó cũng vội vàng chạy về hướng Thừa Càn Điện.


OoOoO
Thừa Càn Điện, bỏ trống.

Nơi này vẫn đèn đuốc huy hoàng, lịch sự tao nhã như cũ, ánh mặt trời xuyên qua màn che chiếu vào dừng trêи tấm bình phong, xua tan mây mù mờ mịt bên trêи, tỏ rõ phẩm vị bất phàm của chủ nhân.

Nhưng chủ nhân của nơi này, đã không thấy đâu.

Giống như một bảo tàng oanh oanh liệt liệt mở ra, lại phát hiện toàn bộ bảo vật bên trong đều không còn, Bùi Nguyên Hạo đứng ở cửa, đối mặt với gian phòng thanh tịnh, sắc mặt tái nhợt.

Dương Vân Huy vừa thấy tình cảnh này, lập tức cảm thấy có chỗ không thích hợp, vội tiến lên nói: "Tam ca, việc này! "
"! "
"Đệ lập tức phái người đi điều tra.

"
"Không cần.

" Bùi Nguyên Hạo chậm rãi nói, hắn đi vào Thừa Càn Điện, nhìn cách bài trí vẫn như xưa của nơi này, giống như chủ nhân của nó chỉ vừa rời đi, nhưng ai cũng biết, nơi này sớm đã không có chủ nhân.

"
Cả người Dương Vân Huy đã toát đầy mồ hôi lạnh: "Nếu không tìm thấy ngài ấy, chúng ta! "
Nếu không tìm thấy Thái Tử, việc hôm nay Bùi Nguyên Hạo làm chính là tạo phản!
Hoàng đế còn sống, thánh chỉ truyền ngôi đã hạ, mà Bùi Nguyên Hạo lại dẫn cấm vệ quân công vào hoàng thành, huyết chiến với thân binh ngự doanh phụng mệnh bảo vệ Thái Tử, mà hiện tại, hắn đã công phá Ngọ Môn vào được hoàng cung, lại không thấy Thái Tử!
Thoạt nhìn, thân binh ngự doanh vào cung không phải thật sự vì bảo vệ Thái Tử, mà để kéo dài thời gian, nhưng hiện tại, Thái Tử, Thái Tử Phi, còn cả Ân Hoàng Hậu, tất cả đều không rõ tung tích, người thiên hạ nghĩ sao về trận chiến lần này đã không còn như suy nghĩ của hắn, đáng sợ chính là, con đường ngày mai của Bùi Nguyên Hạo.


Đêm nay, máu đã chảy thành sông, con đường ngày mai, chỉ sợ phải dùng dấu chân dẫm lên máu tươi.

Chỉ nghĩ như vậy, ta ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Hạo, sắc mặt hắn tái nhợt, bình tĩnh nhìn ly trà trêи bàn con.

Đó là ly trà bằng sứ màu trắng, bên trong còn một nửa nước trà thanh triệt, miệng ly có vệt đỏ, hình như do ai uống xong để lại dấu son.

Bùi Nguyên Hạo chậm rãi đi tới, cầm cái ly kia lên, trong mắt lộ ra bi thương vô hạn.

Hắn đột nhiên dùng sức, ly trà lập tức vỡ vụn, lòng bàn tay bị thương, máu tươi lập tức trào ra.

Mọi người xung quanh đều căng thẳng, vội đi lên muốn băng bó cho hắn, hắn lại phất tay gạt tất cả đi.

Dương Vân Huy dường như cảm nhận được gì, lập tức xoay người phân phó: "Đến cửa Bắc, khống chế tình hình ở đó, trông chừng tất cả vương hầu công thân!"
Những người đó lĩnh mệnh, xoay người lui xuống.

Chỉ có mình ta không biết nên đi đâu, bước chân bên dưới ngày càng nặng, chỉ có thể luôn đứng ở cửa, mặc cho gió lạnh thổi tới, giống như đêm hôm đó nằm trêи phiến đá lạnh băng, mặc cho hàn khí đi vào cơ thể, chỉ biết nhìn nam nhân trước mặt này, tuyệt vọng!
"Nàng rốt cuộc, vẫn đi cùng y!"
Một câu cuối cùng của hắn, chậm rãi vang lên trong đại điện trống trải, mang theo hận ý vô tận, cũng vang vọng tận đáy lòng ta.

OoOoO
Sau trận chiến, lúc này cũng bình lặng.

Ánh mặt trời xuyên qua mây đen chiếu vào ngói lưu ly trêи cung điện, máu tươi trêи nền tuyết trắng đã bị hòa tan, thi thể chồng chất như núi sớm đã được dọn sạch, ngay cả vết đao kiếm trêи cung tường cũng đã được màu đỏ tươi mới che giấu.

Toàn bộ hoàng thành rực rỡ hẳn lên, giống như tất cả đều mới tinh.

Có lẽ bởi vì muốn nghênh đón một điều mới bắt đầu.

Trận chiến đêm đó để lại đương nhiên sẽ không chỉ là một hoàng thành rực rỡ hẳn lên, tuy hoàng đế vẫn còn, tuy thánh chỉ truyền ngôi đã hạ, tuy tung tích Thái Tử giám quốc không rõ, tuy chiến loạn hôm đó khiến cả thiên triều tràn ngập mùi máu, nhưng hoàng quyền lại không thể nghịch chuyển.


Sau hôm đó, Thái sư Thường Duyên Bách và Thái phó Thân Cung Hĩ trong tam công cùng mấy vị đại thần dâng tấu, nói long thể Hoàng Thượng khó chữa, Hoàng Hậu soán quyền, triều cương không phấn chấn, hi vọng Tam hoàng tử Bùi Nguyên Hạo kế thừa đại thống, phúc trạch thương sinh.

Mà Thái bảo Vương Thậm thuộc phe Thái Tử lại cầm đầu các đại thần khác lên án Bùi Nguyên Hạo phạm thượng, dùng việc binh đao để làm phản, hơn nữa còn quỳ ở ngoài Vĩnh Hòa Cung không chịu đứng dậy, thỉnh cầu hoàng đế hạ chỉ nghiêm trị hung thủ mưu hại Thái Tử.

Giằng co như vậy kéo dài suốt ba ngày, mãi đến ngày thứ ba, Hình Bộ lấy tội danh mưu hại Hoàng Thượng bắt bỏ Vương Thậm vào thiên lao, nguyên nhân là Thái Y Viện phát hiện đơn thuốc Hoàng Hậu cho Hoàng Thượng uống, phát hiện trong đó có thảo ô đầu và hạt mã điền, đều là thứ là tinh thần sa sút, mà đơn thuốc này, ban đầu là Vương Thậm hiến cho Ân Hoàng Hậu.

Vương Thậm ngã, thế cục trong triều lập tức nghiêng về một phía, mà hành động quét sạch cũng bình tĩnh như vậy mà tiến hành.

OoOoO
Ta đứng trước cửa phòng ở Dịch Đình, nhìn lá cây ngô đồng rơi rụng.

Đã là ngày thứ năm.

Sau chiến loạn lần đó, mọi thứ đều trời long đất lở mà thay đổi, chỉ trừ ta.

Thượng Dương Cung đã bị niêm phong, ta không biết nguyên nhân là gì, nhưng lại khiến ta không còn nơi để về, cũng may bên Dịch Đình vẫn còn căn phòng khi xưa của ta, Du Nhi vẫn luôn chờ đại xá, thấy ta bình an trở về, đương nhiên vui vẻ không thôi, liên tiếp mấy ngày ôm ta cùng đi ngủ, giống như hài tử không muốn rời xa mẫu thân.

Mà mấy ngày nay, Bùi Nguyên Hạo giống như quên mất sự tồn tại của ta, ta cũng chưa gặp hắn.

Nghĩ đến, hiện tại hắn đã khoác hoàng bào, chỉ còn chờ chọn ngày lành tháng tốt để chính thức đăng cơ, tuy Vương Thậm đã đổ, nhưng trong triều vẫn không thiếu lời dị nghị, người đọc sách trong thiên hạ đều lên án hắn vô đạo, trong thời buổi hỗn loạn như vậy, hoàng quyền gần trong gang tấc cũng nguy cơ trùng trùng.

Nghe nói, đã mấy ngày hắn không chợp mắt.

Ta không chủ động đi tìm hắn, nhưng mỗi ngày đều đứng ở cửa, nhìn con đường dài đằng đẳng trước mặt.

Ta đang đợi, đợi hắn cho ta một đại xá.

.