Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 290: 290: Biển Lửa - Bùi Nguyên Sâm Chết






Ngọc công công đương nhiên có cách, vừa truyền lời xuống, lập tức có xe ngựa chờ sẵn ngoài cửa cung, ta vội lên xe, giục xa phu đánh xe nhanh một c hút.
Chỉ là, xe ngựa đi rất chậm, qua hồi lâu mới vào đường cái.
Lòng ta nóng như lửa đốt, thật sự không thể chờ được nữa, ta vội xuống xe, cởi cương ngựa.

Xa phu kia khϊế͙p͙ sợ, đang muốn khuyên ta, ta đã xoay người lên ngựa, nói với hắn: "Tiểu ca, việc này quan trọng, ngươi chớ cản đường, nếu không họa lớn ngập đầu!"
Thấy ta nghiêm túc, tiểu thái giám đánh xe kia ngây ra, dù sao mấy ngày nay ta thường xuyên ra vào Vĩnh Hòa Cung, hôm nay lại xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn cũng đoán được có việc bất thường, vì thế ngoan ngoãn lui bước.
Chân kẹp chặt bụng ngựa, ta như mũi tên phóng đi.
Một đường bay nhanh, ta ngồi trêи lưng ngựa xóc nảy đến toàn thân như muốn rã rời, đang giữa đêm, ta theo trí nhớ đi về hướng tòa viện kia.
Phía Tây hẻm Đổng Tước.
Thanh Mai biệt viện ở phía Tây hẻm Đổng Tước!
Mãi đến khi nhìn thấy câu thơ kia ta mới bừng tỉnh, cảnh sắc kia ta quả thật đã thấy qua, chính là nơi ngày đó Hoàng Thiên Bá ngồi dưới gốc mai uống rượu, điểm khác biệt duy nhất chính là cây quế biến thành cây mai, vì thế ta chỉ cảm thấy quen mắt, trước nay chưa từng nghĩ tới Thanh Mai biệt viện, nhưng...!Cảnh là chết, nhưng cây là sống!
Chẳng lẽ, tòa viện kia có liên quan tới Tiên Hoàng Hậu?
Nhưng, nơi đó không phải thuộc về Hoàng Thiên Bá sao?
Đây rốt cuộc là chuyện thế nào? Việc này còn cất giấu điều gì mà ta không biết sao? Còn Bùi Nguyên Hạo? Hắn từ bức tranh đã nhìn ra gì, đã biết cái gì?
Hoàn toàn không thể hiểu nổi, trước mắt là một cây cầu, ngựa căn bản không thể đi qua, nhưng muốn qua cầu đá này đi vòng sẽ rất xa.


Ta vội vàng xuống ngựa, không kịp buộc ngựa lại, ta bỏ dây cương lao nhanh về trước trước.
Qua cây cầu này, phía trước không xa chính là Thanh Mai biệt viện.
Dù sao cũng đã sắp tới, ta đứng ở đầu cầu, vừa mới thở hổn hển mấy hơi liền nghe phía trước truyền tới tiếng ồn ào, loáng thoáng có người hét to, trong màn đêm an tĩnh lập tức bị một trận ầm ĩ đánh vỡ.
Ta vừa ngẩng đầu liền thấy ánh lửa ngập trời.
Đó là...
Ta nhìn nơi truyền đến ánh lửa, đúng là Thanh Mai biệt viện!
Nhận ra đã xảy ra chuyện, ta vội chạy qua bên kia, ngày càng gần, quả nhiên là Thanh Mai biệt viện.

Ta ý thức được đã xảy ra chuyện, điên cuồng chạy qua, càng gần mới thấy Thanh Mai biệt viện đã bị lửa lớn vây quanh, còn cả vô số tiếng khóc.
Bên trong hình như có rất nhiều người!
Từ xa ta đã nhìn thấy những người đó bị lửa thiêu rụi phát ra tiếng kêu thê lương, liều mạng chạy ra, nhưng bọn họ đã không thể kiên trì, cứ thế mà ngã xuống đất, rất nhanh liền bị lửa lớn nuốt trọn.
Bùi Nguyên Hạo, không phải hắn muốn đi tìm ngọc tỷ sao? Chẳng lẽ hắn bị nhốt bên trong?
Nghĩ đến, máu trong người như lập tức sôi trào, ta vội xông qua.

Toàn bộ biệt uyển lúc này đã bị lửa lớn vây quanh, ta thấy bên hông lửa còn chưa lớn, nơi này khá bị khuất, nếu không phải trước kia từng tới, ta cũng không biết chỗ đó còn một cánh cửa.

Ta vừa tới gần, liền có cảm giác nóng hực ập tới, ta cắn răng, đá văng cửa sau một cái, vọt vào.
Vào trong, mới thật sự nhận ra đây chính là địa ngục nhân gian.
Lửa lớn che trời, ở trong này như ác ma cắn nuốt sinh mệnh, ta thấy mọi người gào rống giãy giụa trong lửa lớn, có người bị sặc đến ngất đi, ngã xuống, có người còn không ngừng lao ra bên ngoài.
Tuyết dính trêи y phục sớm đã hóa thành nước, thậm chí có mấy góc đã bị cháy xém, ta nén cảm giác như bị nướng chín, liều mạng gọi to: "Tam điện hạ, ngài ở đây, Bùi Nguyên Hạo!"
Xung quanh đều là bóng người, nhưng lại không thấy hắn.
Ta không khỏi luống cuống, sợ hắn bị mắc kẹt ở đây, chỉ biết lớn tiếng gọi: "Bùi Nguyên Hạo, Bùi Nguyên Hạo, ngài trả lời ta một tiếng đi Bùi Nguyên Hạo!"
Đúng lúc này, ta thấy bên cạnh có người chuẩn bị trèo tường chạy, nhưng vừa mới ngẩng đầu, liền nghe mấy tiếng vèo vèo, trong không trung xuất hiện vô vàn mũi tên bắn ngã những người đó.
Ta nhận ra rằng, có kẻ, đang cản bọn họ chạy trốn.
Ngọn lửa ngày, chẳng lẽ là...
Đột nhiên, ta thấy một bóng dáng quen thuộc đang ở vào vách tường phía trước, hắn dường như đã mất hết tri giác, tập trung nhìn lại, thế mà là Bùi Nguyên Sâm!
Sao lại thế này? Sao gã lại ở đây?
Chấn động, ta vội nhào qua, quả nhiên là Bùi Nguyên Sâm, trêи mặt gã có vết thương, dù khói lửa mù mịt vẫn có thể nhìn ra dấu vết, môi rạn nứt, trêи người có mấy chỗ bỏng nặng.

Ta vội bắt lấy bả vai gã, gọi: "Vân Vương điện hạ, điện hạ!"
Gã chậm rãi mở mắt nhìn ta: "Là ngươi?"

"Đã xảy ra chuyện gì? Vân Vương điện hạ, ngài sao lại thế này..."
"Sao lại thế này?" Gã lặp lại câu hỏi của ta, đột nhiên bật cười, "Chúng ta bị lừa rồi."
Bị lừa?
Đầu óc trống rỗng, ta không kịp suy nghĩ gì, mà căn bản cũng không có cách để nghĩ.

Thấy gã ho khan mấy tiếng, ta vội nói: "Điện hạ, nô tỳ...!Nô tỳ cứu ngài ra ngoài!"
Dứt lời, ta muốn dìu hắn đứng dậy, nhưng vừa đỡ được gã, liền thấy bức tường sau lưng gã máu đã nhuộm lớn một mảng, lúc này ta mới để ý, gã đã trúng tên, từ ngực xuyên thẳng đến sau lưng, ta vừa đỡ gã, miệng vết thương liền nứt ra, gã đau đến kêu lên thê thảm một tiếng, lại ngã xuống.
"Điện hạ!"
Ta không dám động vào Bùi Nguyên Sâm nữa, gã ngẩng đầu nhìn ta, dường như đang kinh ngạc: "Thật không ngờ, ngươi thế mà muốn cứu ta."
"..." Ta sửng sốt, đúng vậy, cho tới hiện tại ta vẫn không có hảo cảm với gã, thậm chí sau khi biết gã có ý niệm kia với Hoàng Thiên Bá, trong lòng càng chán ghét không thôi, nhưng lúc này dù sao cũng là mạng người, ta không thể bỏ mặc gã.
Vì thế ta nói: "Điện hạ, ngài nhịn một chút, nô tỳ cõng ngài ra ngoài."
Nói rồi, ta muốn duỗi tay dìu hắn, lại bị hắn nhẹ nhàng từ chối, lại ho thêm hai tiếng, lúc này đã ho ra máu, gã duỗi tay lau đi, sắc mặt càng tái nhợt, người cũng run rẩy: "Xem ra, ta không ổn rồi."
"Vân Vương điện hạ!"
"Làm sao bây giờ..." Hắn vừa run rẩy, nước mắt vừa trào ra, ta cảm nhận được gã đang sợ hãi và bất lực tột cùng, người sắp chết, tất cả vinh hoa phú quý, thân phận địa vị đều là giả, còn có gì đáng để nghĩ đến chứ?
Đúng lúc này, ánh mắt gã lóe lên, duỗi tay đặt trêи lồng ngực, cố sức vuốt, ta tưởng gã đau, đang muốn an ủi gã, lại thấy gã lấy ra cây ngọc tiêu.
Đó là, ngọc tiêu gã dùng hòa tấu với tiếng đàn của Hoàng Thiên Bá.
Gã giao ngọc tiêu cho ta: "Ngươi, nhất định phải sống sót ra ngoài, đưa vật này cho hắn."
Ta ngây ra một hồi, nhìn gã, thấy trêи mặt gã có sự nghiêm túc và trịnh trọng chưa bao giờ có: "Ta sợ là không về được, có điều, ngươi nhất định phải giao cho hắn."

"Điện hạ..." Trong lòng dâng lên chua xót khôn kể, ta biết gã thích Hoàng Thiên Bá, nhưng ta cho rằng gã chỉ là tham luyến sắc đẹp, tình cảm với hắn cũng giống với các nam sủng mà thôi,lại không ngờ, trước khi chết, gã vẫn còn nghĩ đến Hoàng Thiên Bá!
Hắn cười khổ: "Ta biết, hắn chưa chắc đã thật lòng với ta, có điều, ta vẫn rất thích hắn."
"..." Ta không nói lời nào, chỉ cảm thấy hai mắt đau đớn, rất đau.
"Ngươi giúp ta đưa cho hắn, nếu hắn muốn giữ, thì giữ lại, nếu không, thì vứt đi."
"..."
Ta nhẹ nhàng duỗi tay, nhận lấy ngọc tiêu kia, nước mắt dâng lên trong mắt rất nhanh đã bị hơi nóng xung quanh thiêu đốt, nhưng tầm mắt nhìn gương mặt tái nhợt này vẫn chậm rãi mơ hồ, giống như hơi thở của gã, cũng bắt đầu mong manh, cuối cùng, nụ cười của gã ngưng kết trêи mặt, một cái cúi đầu, tất cả đều thành hư không.
Ta quỳ bên cạnh gã, lòng đau đến hốt hoảng, ngay cả góc váy đã cháy cũng không phát hiện, không biết qua bao lâu, ta cảm thấy ngày càng khó hít thở, khói đặc xông vào mũi, khiến ta sắc đến muốn ngất đi.
Ta từ từ đứng dậy, một tay nắm chặt ngọc tiêu, đưa mắt nhìn ra ngoài biệt uyển.
Vẫn có người không ngừng cố gắng, nhưng còn chưa trèo lên đầu tường, thậm chí có người vừa phá cửa, mũi tên sắc nhọn đã đâm vào lồng ngực họ, máu tươi lập tức phun trào.
Nơi xuất phát của nỏ tiễn đó, là đối diện biệt uyển!
Ta ngẩng đầu.
Đối diện biệt uyển, trêи lầu hai tửu lâu, ta mơ hồ nhìn thấy rất nhiều người, mà bóng dáng quen thuộc cũng đang ở đó, sắc mặt bình tĩnh, hoặc là nói lạnh lẽo như băng, giống như vị thần không có tình cảm nhìn xuống muôn ngàn chúng sinh.
Là hắn...
Đột nhiên, ta có chút hoảng hốt, giống như buổi tối ở thành Dương Châu kia, pháo hoa nở rộ, đèn đuốc rực rỡ, mà hắn cũng đứng trêи cao nhìn xuống, chỉ là lúc này, ta không phải ở trong đám người, mà là chìm giữa biển lửa, người xung quanh đều đang kêu gào, giãy giụa giữa sống và chết.
Ánh mắt hắn bỗng dưng nhìn về nơi này, cũng chấn động, vội đứng dậy đỡ lan can, khϊế͙p͙ sợ nhìn ta.
Ta cũng nhìn hắn.
Tất cả, giống hệt trước đây..