Chỉ chốc lát sau, chúng ta đã trở về nơi ở của Diêu Ánh Tuyết.
Tuy rằng dọc đường nàng ta không nói lời nào, nhưng ta biết nàng ta sẽ không dễ dàng buông tha như vậy. Đặc biệt là câu nói cuối cùng của Bùi Nguyên Hạo... Ta thật sự không dám tưởng tượng, nàng ta sẽ đối với ta thế nào.
Vừa vào tới sân viện đã nghe bên trong oanh oanh yến yến, lúc ta ngẩng đầu liền thấy nhóm cơ thiếp của Bùi Nguyên Hạo, Hồng Vi, Lục Hà, Tư Dao, còn cả mấy người đang đứng ngay cửa, cơ hồ tất cả đều tới đông đủ. Bọn họ vừa thấy Diêu Ánh Tuyết, vội vàng chạy ra nghênh đón.
"Ánh Tuyết tỷ tỷ đã về!"
"Ánh Tuyết phu nhân, thiếp xin thỉnh an phu nhân."
"Tỷ tỷ, xin nhận một bái của muội muội."
Ta còn chưa kịp phản ứng, nhóm người ăn mặt lòe loẹt này đã vây quanh Diêu Ánh Tuyết, một đám ân cần nịnh nọt, thân thiết lạ thường, cảnh tượng này so với những gì bọn họ châm chọc hôm trước, thật là cách biệt một trời một vực.
Xem ra những người này cũng biết gió chiều nào phải theo chiều ấy, Bùi Nguyên Hạo chưa từng thị tẩm ai ở tẩm cung của mình, mà Diêu Ánh Tuyết lại qua đêm ở đó, không thể nghi ngờ hắn là đang chính thức thừa nhận thân phận của nàng ta, một phu nhân so với chúng cơ thiếp không danh không phận, cũng khó trách tất cả bọn họ đều tới nịnh nọt.
Diêu Ánh Tuyết vừa thấy cảnh này, hiểu ý, liền cười nói: "Các vị làm sao vậy?"
"Ánh Tuyết tỷ tỷ." Hồng Vi thân thiết tiến lên, "Ánh Tuyết tỷ tỷ vào Thượng Dương cung mấy ngày nay, nghe nói thân mình tỷ tỷ không khỏe, cho nên thiếp không dám đến quấy rầy. Hôm nay thiếp đặc biệt mang dã sơn tham từ núi Trường Bạch tới, thỉnh tỷ tỷ nhận lấy."
Nói xong, Hồng Vi vừa định dâng hộp trà trong tay, Điệp Nhi bên cạnh đã lên tiếng: "Tỷ tỷ, đây là nhân sâm Dưỡng Vinh Hoàn, thiếp đặc biệt nhờ người mang tới tẩm bổ cho tỷ tỷ."
Mắt thấy mấy người này mồm năm miệng mười tiến lên, Diêu Ánh Tuyết đương nhiên biết rõ nguyên nhân bên trong, đáy mắt hiện lên một tia đắc ý, vừa định lên tiếng, ánh mắt lại đảo qua một vòng nhìn mọi người xung quanh, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Ta sớm đã tránh sang một bên nhưng cũng nhìn ra được, cơ thiếp của Bùi Nguyên Hạo cơ hồ đều tới, chỉ thiếu một người.
Kim Kiều.
Diêu Ánh Tuyết lập tức hồi phục tinh thần, cười nói: "Để các vị muội muội lo lắng. Ta vốn cũng nên trở về sớm một chút, chỉ là... Ta không dám làm trái ý điện hạ, cho nên trễ như vậy mới về tới, để mọi người đợi lâu rồi."
Người xung quanh nghe xong đều ngượng ngùng, Diêu Ánh Tuyết liền cười nói: "Vào trong đi."
Lời vừa dứt, tất cả mọi người vây quanh đều đi vào trong, ta cũng theo sau bọn họ, vừa muốn đẩy cửa lại nghe Diêu Ánh Tuyết lạnh lùng nói: "Nhạc Thanh Anh, ai cho ngươi đi vào?"
Ta sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn nàng ta.
"Còn không quỳ ngoài cửa, ngươi quên lời điện hạ nói rồi sao?"
Ta cắn môi, chỉ có thể chịu đựng quỳ gối bên ngoài.
Nhóm cơ thiếp nhìn ta, lại nhìn qua Diêu Ánh Tuyết. Tư Dao lập tức cười nói: "Ánh Tuyết tỷ tỷ sao lại tức giận như vậy? Điện hạ đã nói gì sao?"
"À, cũng không có gì." Diêu Ánh Tuyết lười biếng quay đầu nhìn bọn họ, "Điện hạ chỉ nói, người trong Thượng Dương cung này càng ngày càng không biết quy củ, kêu bổn phu nhân phải dạy dỗ cẩn thận."
Lời vừa dứt, sắc mặt mọi người đều lập tức thay đổi.