Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 267: 267: Ta Muốn Xuất Cung!






Ta nhìn đôi mắt đen thâm thúy của hắn, phảng phất lạnh lẽo như băng, như muốn khống chế linh hồn con người, giam cầm nó.

Nhưng giờ khắc này, so với bất cứ thời điểm ta càng kiên trì, cũng càng thanh tỉnh, rõ ràng nói từng chữ: "Nô tỳ muốn cầu xin điện hạ, thả nô tỳ xuất cung.

"
Sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi, nhưng đôi mắt kia nghe tới lời này, dường như trong nháy mắt tối sầm lại.

"Ngươi muốn xuất cung?"
"Đúng vậy.

"
"Muốn xuất cung, làm gì?"
"! " Ta không ngờ hắn sẽ dò hỏi tới cùng, nhất thời sửng sốt.

Xuất cung làm gì? Đây đã từng là giấc mộng đẹp nhất của ta, gả cho một nông dân cần cù thật thà, sinh được hài tử ngoan ngoãn, mỗi ngày mặt trời mọc sẽ đi làm, mặt trời lặn sẽ về nhà, tới đêm, ta lấy nước cho trượng phu rửa chân, kể cho hài tử nghe những câu chuyện thú vị mà ta biết đến!
Chỉ là, tất cả sớm đã bị phá nát.


Bị nam nhân trước mặt này phá nát!
Ta áp chế chua xót trong đáy lòng, nói: "Điện hạ, nô tỳ đã ở trong cung năm năm, theo thường lệ, cũng nên được đại xá rồi.

"
Nói xong, ta liền trầm mặc, hắn cũng trầm mặc, nhìn ta hồi lâu, rốt cuộc khóe miệng cũng cong lên, để lộ ý cười như có như không: "Được.

"
"! "
Nhất thời ta không khỏi ngẩn ra, không thể tin tưởng lỗ tai của mình, ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn, đồng ý rồi?
Ta nhìn hắn, hắn như đang cười, nhưng biểu cảm kia lại không phải, ta thật sự không dám tin hắn có thể dễ dàng đồng ý như vậy, nhưng, hắn lại thật sự đồng ý.

Ta thế mà không biết nên có phản ứng gì, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.

"Như thế, hiện tại có phải ngươi nên nói ta biết, ngọc tỷ được cất ở đâu rồi, đúng không?"
Hắn lạnh lùng hỏi, khiến ta lập tức hoàn hồn, lần nữa ngẩng đầu, ta phát hiện ánh mắt hắn còn lạnh lẽo hơn quá khứ, hoặc là nói, quá bình tĩnh.


Đúng vậy, đồ vật hắn muốn trước nay đều rõ ràng, từ ngọc tỷ đến người kia, trước nay đều không thay đổi.

Vì thế, ta hạ giọng: "Nô tỳ cũng không biết cụ thể ngọc tỷ được cất ở đâu, nhưng tối hôm đó, thời điểm gác đêm cho Hoàng Thượng, chính miệng Hoàng Thượng đã nói với nô tỳ một câu.

"
"Ngài ấy nói gì?"
"Hoàng Thượng đọc một câu thơ: Nhất triều thiên sương hạ.

"
"Nhất triều thiên sơn hạ?" Bùi Nguyên Hạo nhíu mày.

"Tình trạng trước mặt của Hoàng Thượng, hẳn không đơn giản là long thể không khỏe, ngài ấy không thể không chế mà ngủ liên tục, hơn nữa nói chuyện cũng rất khó khăn, khi đó phải tích tụ rất nhiều sức lực mới có thể nói với nô tỳ một lời.

Hôm đó, ngài ấy đọc câu thơ này, lại nói hai chữ ngọc tỷ với nô tỳ, sau đó liền hôn mê, theo nô tỳ suy đoán, câu thơ này nhất định có liên quan tới ngọc tỷ.

"
Bùi Nguyên Hạo nghe ta nói hết liền rơi vào trầm mặc, yên lặng một lúc lâu, lẩm bẩm: "Nhất triều thiên sương hạ! Nhất triều thiên sơn hạ! "
Hắn chậm rãi quay đầu nhìn ta: "Ngài ấy còn nói gì khác không?"
"Không có.

"
"Những lời này, ngươi đã nói với ai?".