Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 266: 266: Bàn Điều Kiện Với Bùi Nguyên Hạo






"Nhạc Thanh Anh, ta còn tưởng ngươi cái gì cũng không tranh, vì tu tính mới mua mấy cuốn sách này, thì ra là mua về tặng y? Mà y, thứ đầu giường không bỏ cư nhiên là sách của ngươi! Có phải có một ngày, y sẽ cho ngươi lên giường của mình luôn không!"
Ta nhìn cuốn sách trước mặt, nghe hắn nói, cả kinh tới một chữ cũng nói không nên lời.

Từng câu từng chữ của hắn đều khiến ta chấn động không thôi, chỉ là ta thật sự không rõ, lúc trước sợ Bùi Nguyên Hạo biết ta kết giao với Bùi Nguyên Tu, cho nên đã cố ý giấu cuốn sách này trong gói điểm tâm, sao hắn vẫn biết?
Trong đầu ta dường như có gì đó miêu tả sinh động, nhưng còn chưa kịp chải chuốt rõ ràng, hắn đột nhiên ném cuốn sách đi, một tay bóp cổ ta.

"Không! Không! "
Nhất thời không thể hít thở, ta nhìn gương mặt hung ác của hắn tới gần, gằn từng chữ một: "Ta thật không ngờ, y đã cưới Ly Châu, cư nhiên còn nhìn trúng ngươi, hay là nên nói chỉ cần ta có hứng thú, y đều muốn?"
Trong đầu trống rỗng, những lời hắn nói ta đều cảm thấy mơ hồ, dùng sức nắm lấy tay hắn, nhưng lại hoàn toàn không thể lay động.

"Điện hạ! "
"Nói, có phải ngươi đã theo y không, các ngươi còn có gì ta không biết? Hả?"
"Không, không phải! "

"Nói!"
"Không có! "
Ta chỉ cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn, mà hắn không hề có ý buông tay, nháy mắt không thể chịu nổi, ta theo bản năng mở miệng: "Điện hạ, nô tỳ biết ngọc tỷ ở đâu! "
Nghe tới đây, tay bóp cổ ta rốt cuộc cũng chậm rãi buông ra, lồng ngực và trong đầu lập tức có rất nhiều thứ ùa ra, sắc đến ta phải liều mạng ho khan, toàn thân vì giãy giụa sắp chết mà mềm nhũn, cơ hồ sắp tê liệt ngã xuống.

Hắn duỗi tay, ôm lấy eo ta, kéo ta đến lồng ngực mình.

Ta còn dùng sức ho khan, ho tới lồng ngực đau đớn, hắn lại không nói lời nào, chỉ nhìn ta, ánh mắt chuyên chú như đao kiếm: "Ngươi vừa nói gì?"
Vất vả lắm mới điều chỉnh lại, ta thở hổn hển, chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn.

"Ngươi nói, ngươi biết ngọc tỷ để ở đâu?"
"! Vâng.

"

Trong mắt hắn như có ngọn lửa phun trào, hơi thở lạnh lẽo như băng, chỉ nhìn ta chằm chăm, không hỏi tiếp.

Ta biết hắn lúc này như dã thú sắp săn được mồi, càng đến gần huyết tinh, càng phải cẩn thận, bởi vì hắn không cho phép bản thân thất bại, mà hắn cũng biết, bất luận muốn được cái gì, đểu phải trả giá để đổi lấy.

Ta cùng hắn, kỳ thật đều là một dạng người, cũng quá hiểu con đường của đối phương.

Ta nói: "Có điều, nô tỳ hi vọng điện hạ có thể đồng ý với nô tỳ một việc, nô tỳ sẽ đem những gì mình biết nói hết với điện hạ.

"
Hắn trừng mắt: "Ngươi dám bàn điều kiện với ta?"
"Nô tỳ không dám.

"
Hiện tại đã không còn đường lui, ta bị hắn cố định trong lồng ngực, tất cả đều đã đến tuyệt cảnh, ta ngẩng đầu, không hề sợ hãi mà nhìn hắn: "Nô tỳ chỉ cầu xin điện hạ một chuyện.

"
"! " Hắn nhìn ta, thật lâu sau, rốt cuộc cũng chậm rãi hỏi, "Ngươi muốn gì?".