"Nô tỳ..."
Ta còn chưa dứt lời, cửa đúng lúc bị ai đó dùng lực đẩy ra, một người từ bên ngoài vội vàng vọt vào, vừa đi vừa nói: "Kim Kiều, Tam ca kêu ta đi tìm người bên Lại Bộ, muội chuẩn bị cho ta..."
Là Dương Vân Huy! Hắn ngẩng đầu, vừa nhìn thấy ta liền im lặng, thái độ bình tĩnh của Dương Kim Kiều trong nháy mắt cũng có chút hoảng loạn.
Không khí trở nên căng cứng, hắn lập tức hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"
Ta không khỏi giật mình.
Nói thế nào Dương Kim Kiều cũng là phu nhân của Bùi Nguyên Hạo, hắn ngay cả cửa cũng không gõ đã tiến vào như vậy, cũng quá không cố kỵ.
Dương Kim Kiều nhìn ta, ho một tiếng, mới nói: "Là Tam điện hạ kêu nàng tới hầu hạ muội.
Huynh...!Ca, đồ huynh muốn muội đã chuẩn bị tốt cho huynh."
"Ừ."
Dương Vân Huy gật đầu, lại dùng ánh mắt sắc bén nhìn ta.
Dương Kim Kiều lấy ra một cái hộp đưa cho hắn, hai người nhìn nhau, không nói gì, nhưng ánh mắt tựa hồ trao đổi rất nhiều chuyện.
Dương Vân Huy xoay người rời đi, Dương Kim Kiều đứng ở cửa nhìn theo bóng dáng hắn, mãi tới lúc biến mất mới trở vào.
"Vừa rồi ngươi nói, ngươi muốn cái gì?"
"A...!Dạ?" Ta ngẩng đầu nhìn nàng, nhanh chóng hoàn hồn, nói, "Nô tỳ muốn xin nghỉ một ngày."
"Ngươi muốn đi đâu?"
"Nô tỳ muốn xuất cung một chuyến, thỉnh phu nhân ân chuẩn."
"Thế sao? Chỉ là ra ngoài một chuyến mà thôi, ta phái theo vài người đưa ngươi đi."
Dứt lời, nàng liền muốn gọi người, ta vội vàng nói: "Phu nhân, Thanh Anh muốn thỉnh cầu chỉnh là điều này, Thanh Anh muốn một mình xuất cung, không cần bất kỳ ai đi theo."
Dương Kim Kiều nhíu mày, cười lạnh "Nhạc Thanh Anh, ngươi hẳn không phải không biết quy củ trong cung đúng không? Mỗi năm trốn khỏi cung có bao nhiêu người? Không tới một trăm cũng có tám mươi, bị bắt lấy đánh gãy chân cũng có.
Ta nghe nói, ngươi luôn trông chờ đại xá trong cung."
Ta biết nàng có ý gì, cười chua xót: "Phu nhân, không chờ tới đại xá đã trốn khỏi cung, cho dù ra ngoài được cả đời cũng là nô tịch, không gả được, cũng không thể sinh con, cuộc đời như vậy có ý nghĩa gì?"
Dương Kim Kiều nhướng mày: "Lấy chồng? Sinh con? Ngươi nghĩ cũng thật xa, ngươi làm được sao?"
Lòng ta nghẹn lại.
Đúng vậy, gả cho lang quân như ý, sinh một hài tử, đây là khát vọng bình thường của một nữ tử, cũng là giống mộng mà ta kiên trì mấy năm nay, nhưng hiện tại, ta thật sự không biết bản thân có thể đạt được không, còn xứng hay không.
Nghĩ tới, trong lòng lại một hồi đau đớn, ta lắc đầu, cố gắng vứt bỏ ý niệm này, tiếp tục nói: "Huống hồ dưới bầu trời này có nơi nào không phải đất của Thiên Tử, nếu Thanh Anh thật sự trốn đi, cả đời đều nơm nớp lo sợ sẽ bị bắt về, cảm giác bị người ta thao túng, so với chết càng khổ sở hơn, Thanh Anh tuyệt không thứ lần thứ hai!"
Dương Kim Kiều không khỏi kinh ngạc, như chưa từng nghĩ ta sẽ nói như vậy.
Trầm mặc một hồi, nàng đột nhiên hỏi: "Cảm giác bị thao túng? Nhạc Thanh Anh, ngươi bị ai thao túng sao?"
Ta ngẩng đầu nhìn nàng, khẽ cười: "Phu nhân, cung nữ trong cung có ai tự do tự tại, có ai làm chủ vận mệnh của mình, không bị người ta thao túng?"
"..."
Nàng cau mày nhìn ta hồi lâu, giống như trước mắt là sương mù, ta trước sau chỉ mỉm cười.
Nàng dường như cảm thấy lời ta nói không có vấn đề, thở dài, lại hỏi: "Như vậy, ngươi rốt cuộc muốn đi đâu?".