Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 249: 249: Đau Tận Xương Tủy






Thích khách!
Vừa thấy nhóm người này, trong đầu ta lập tức hiện lên hai chữ đó.

Bọn họ phi xuống, tên nỏ trong tay hóa bạc vũ phóng về phía chúng ta.
"Điện hạ cẩn thận!"
"Mau tránh ra!"
Nhất thời xem diễn trêи gác mái trở nên hỗn loạn, tất cả mọi người đều tránh đi, lúc này, Bùi Nguyên Hạo cũng đã đứng dậy.
Dáng người hắn rất cao lớn, bả vai to rộng như núi che trước mặt ta, ta nhìn hắn, trong đầu theo bản năng vang lên câu nói của hắn trước khi vào thái sư phủ.
Lát nữa, một bước cũng không được rời khỏi ta!

Nghĩ như vậy, ta liền đi tới trước một bước, nhưng ngay sau đó, hắn lại đột nhiên quay đầu, nhanh chóng bắt lấy người bên cạnh vọt đến góc tường, mà mũi tên theo gió lướt qua vai ta.
"A!"
Ta đau tới rêи một tiếng, máu tươi lập tức trào ra, trước mắt lập tức bị màu đỏ bao trùm, nhưng ta rõ ràng lại nhìn thấy Bùi Nguyên Hạo ôm Nam Cung Ly Châu trong lòng.

Hắn cúi đầu, quan tâm nữ tử ấy: "Không sao chứ?"
"Không...!Không sao."
Nam Cung Ly Châu ngẩng đầu nhìn hắn, không khí đạm mạc giữa hai người vừa rồi trong một khắc như biến mất không còn dấu vết, thứ còn lại chỉ là ôn nhu vô tận không muốn xa rời.

Ta thật chí chưa từng thấy Bùi Nguyên Hạo lại chưa có ánh mắt này, hai tay hắn ôm chặt đối phương, giống như sợ hãi bản thân vừa buông lỏng, nàng sẽ biến mất.
Đau đớn trêи vai đánh úp, nhưng ta vẫn đứng đó, vẫn không cử động, chỉ có thể cảm nhận máu tươi nóng bỏng từ miệng vết thương trào ra, chảy qua hở ngón tay.

Ta...!Đau quá!
Ta đờ đẫn đứng đó, hoàn toàn không có phản ứng, đột nhiên trêи không trung truyền tới tiếng vang, vừa quay đầu liền thấy rất nhiều mũi tên lao về phía này, hàn quang chói mắt đã đến gần.
Ta hoảng sợ nhắm hai mắt lại.
Chỉ là, đau đớn trong dự kiến không ập tới, ngược lại là một thanh âm vỡ tạc nổ ra phía trước, ta lập tức mở mắt, chỉ kịp thấy một đạo kim quang hiện lên ngăn cản mũi tên kia.
Vừa nhấc đầu liền thấy Hoàng Thiên Bá trêи sân khấu kịch, trêи mặt hắn còn nét hoảng sợ, tay vẫn duy trì tư thế ném phi tiêu, đầu ngón tay thậm chí có chút run rẩy.
Hắn, lại cứu ta lần nữa.
"Hoàng gia..." Ta lẩm bẩm gọi, trêи vai lại truyền tới một trận đau nhức khiến ta như muốn ngất đi, lảo đảo vài bước, quay đầu liền thấy phía sau sớm cũng đã trở nên hỗn loạn, nhưng Bùi Nguyên Hạo vẫn ôm chặt người kia, nửa điểm không hề buông tay.
Chẳng biết vì điều gì, khóe môi ta lại cong lên.
Kỳ thật, chuyện này không hề buồn cười, không phải sao? Buồn cười chân chính, là ta!
Biết rõ người trước mắt là vũng bùn không đáy, bất luận là ai cũng không nên nhảy xuống, nhưng ta lại không biết sống chết từng bước đi qua, từng bước hãm sâu vào, đây không phải chuyện buồn cười nhất sao?
Ta lại lảo đảo một bước, dường như đã muốn té ngã, lần nữa ngẩng đầu lại thấy Bùi Nguyên tu đứng giữa mọi người, hoàn toàn khác với xung quanh, y vô cùng trấn định, bởi vì thích khách vừa xuất hiện người đầu tiên được thị vệ vây quanh là y, hiện tại y đứng giữa đám người, không hề chật vật, nhưng thời điểm nhìn đến ta, nét mặt trầm tĩnh lập tức thay đổi..