Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 235: 235: Dịu Dàng Kỳ Dị






Chỉ là, ván cờ này của bà ta còn thiếu một bước, đó là không lấy được ngọc tỷ của Hoàng Thượng, tất cả đều thành công dã tràng, mà Bùi Nguyên Hạo đã bình an hồi kinh, trong tam công đã có Thân Cung Hĩ nghiêng về Tam điện hạ, chỉ dựa vào thái bảo Vương Thậm, Thái Tử chắc chắn không thể đối kháng, cho nên bà ta mới vội vàng triệu thái sư Thường Ngôn Bách về triều, từ đó, thế lực hai bên sẽ cân bằng.

Nhưng điều ta không rõ chính là, vì sao Ân Hoàng Hậu lại không tiếp tục chờ?
Bùi Nguyên Tu đã là hoàng thái tử, hơn nữa là người khiêm tố lễ độ, trong triều rất có danh tiếng, Hoàng Thượng trước nay cũng rất sủng ái y, không hề có chút bất mãn, vì sao bà ta phải làm điều thừa thãi như vậy?
Lòng ta nhất thời hỗn loạn như ma, đúng lúc này, bên ngoài truyền tới giọng của Bích Tú.

"Điện hạ, phu nhân có chuẩn bị ít trà bánh cho ngài, kêu nô tỳ mang tới đây.

"
"Để đó đi.

"
"Vâng.

"
Thì ra là Diêu Ánh Tuyết sáng sớm phái người đưa trà bánh cho hắn! Ta không khỏi chua xót cười, bọn họ hiện tại đã là phu thê chân chính, hài tử cũng đã có, Diêu Ánh Tuyết có lẽ chỉ còn chờ vào cung làm phi.


Chuyện trong thiên hạ đúng là nói không rõ.

Bích Tú đặt đồ xuống liền rời đi, ta nghe tiếng đóng cửa, tự mình chậm rãi ngồi dậy, vừa định xuống giường, rèm châu đã truyền tới động tĩnh, Bùi Nguyên Hạo đi vào.

Dưới ánh nến, ánh mắt của hắn thế mà có chút dịu dàng kỳ dị.

Nhưng trái tim ta vẫn trầm thấp, tối đó ta đột nhiên phát điên, cũng không biết vì sao hắn lại không tức giận, thậm chí để ta ngủ ở đây hai ngày, nhưng ta rất rõ, ta nhất định phải rời khỏi hắn, nhất định phải rời xa!
Vì thế, ta nhẹ giọng: "Điện hạ, nô tỳ thất lễ.

"
Ta vừa dứt lời, ánh mắt hắn liền trở nên lạnh lẽo, thậm chí ẩn ẩn chán ghét.

Ta vội cúi đầu: "Đa tạ điện hạ hậu ban, nô tỳ vô cùng cảm kϊƈɦ, xin cho nô tỳ trở về rửa mặt chải đầu lại tới hầu hạ điện hạ.

"

Hắn không tỏ ý kiến, chỉ đứng một chỗ, cũng không nói chuyện.

Ta liền chậm rãi đứng lên.

Nhưng vừa đứng thẳng người mới phát hiện trêи người không còn chút sức lực, lập tức một trận trời đất quay cuồng, ta cứ thế mà ngã xuống đất.

Sao ta lại quên bản thân đã hôn mê hai ngày!
Hai ngày không ăn uống bất cứ thứ gì, khó trách thân thể lại suy nhược như vậy, tta quỳ dưới đất nhìn đầu ngón tay không thể khống chế mà không ngừng run rẩy.

Bùi Nguyên Hạo vẫn đứng đó, cúi đầu nhìn ta, ánh mắt như xem một tuồng kịch, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Ta cắn môi, cố gắng muốn đứng lên, nhưng hai tay một chút sức lực cũng không có, lần nữa ngã xuống.

Hắn khẽ cười một tiếng, sau đó khom người ôm ta lên.

Bị hắn ôm vào lòng, ta dường như đã không còn kinh ngạc, cũng chẳng biết tại sao, sắc mặt càng thêm tái nhợt, môi cũng trắng bệch, cúi đầu, nghe hắn thì thầm bên tai: "Thật sự muốn rời đi như vậy?"
Ta chậm rãi ngẩng đầu, gần trong gang tấc mà nhìn hắn.

Đôi mắt thâm trầm lộ ra ý cười, nhưng sâu trong ý cười kia lại ẩn ẩn là lửa giận, nói không rõ là vui hay giận, thật giống như một con báo ngủ đông híp mắt phơi nắng, rõ ràng là lười biếng, nhưng chỉ cần có người đi qua, nó sẽ lập tức nhào tới, cắt đứt yết hầu con mồi.

"Nô tỳ thật sự không còn sức lực! ".