Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 233: 233: Ngươi Chỗ Nào Cũng Không Thể Đi!






Ta nhìn hắn, hắn chậm rãi cúi người, hơi thở nóng bỏng thổi bên tai ta, nói: "Ngươi biết rồi? Chuyện Diêu Ánh Tuyết mang thai."
Ta đương nhiên biết, đương nhiên đã biết!
Lời này chỉ như một đao ɖâʍ xuống trái tim đã vỡ nát của ta, mà nhìn ta lúc này, trong mắt hắn thế mà lộ ra vẻ vui sướиɠ, duỗi tay xoa xoa mặt ta: "Ngươi nghĩ cái gì?"
"...!Điện hạ, thỉnh buông nô tỳ ra."
"Ta sẽ không!"
Hắn lúc này như đang chơi đùa tiểu miêu tiểu cẩu, ta chỉ cảm thấy nước mắt như đê lập tức vỡ, lại dùng sức giãy giụa mấy cái, thân thể vẫn bị hắn giữ chặt, mà lúc này hắn không hề tức giận, ngược lại như sắp cười ra.
Ta rốt cuộc cũng nhịn không được mà bật khóc.
Hắn dường như chấn động, bất tri bất giác, ánh mắt thậm chí trở nên nhu hòa, hắn nhẹ giọng hỏi: "Thanh Anh, ngươi làm sao vậy?"
"..."
Nước mắt một khi rơi ra, tất cả kiên trì cũng theo đó biến mất, ta liều mạng lắc đầu, cả người lại bị hắn ôm vào lòng, chỉ chốc lát, nơi đó một mảng ướt đẫm.

"Ta...!Ta phải trở về..." Ta nức nở, ở trong lòng hắn vô lực rơi lệ, "Để ta...!Trở về..."
Ta chưa từng cảm thấy bất lực như thế này, thật sự không có cách khiến bản thân bình tĩnh, cũng không có cách để chính mình không đau.

Ta chỉ muốn rời khỏi hắn, rời đi thật xa, một cái liếc mắt cũng không muốn nhìn thấy.
"Để ta trở về...!Ta phải trở về..."
Ta nghẹn ngào nức nở, nhưng hắn một chút lại không buông tay, mãi tới khi ta khóc mệt, dần dần thϊế͙p͙ đi trong lòng hắn, đôi bàn tay ấm áp kia vẫn ôm chặt lấy ta.

Trong mơ hồ, ta hình như nghe một thanh âm trầm thấp vang lên bên tai, rất nhẹ, nhưng lại vô cùng kiên định.
"Ngươi, chỗ nào cũng không thể đi!"
...........................

Không biết qua bao lâu, ta rốt cuộc mới từ bóng đen nặng nề tỉnh lại.
Vừa mở mắt liền thấy kim trướng thêu mây phù dung trêи đỉnh đầu buông xuống, ta lập tức bật dậy, đầu óc còn chưa thanh tỉnh đã nhớ lại một màn kia.
Bùi Nguyên Hạo để ta ngủ ở đây sao? Ta mất khống chế vô lễ như vậy, hắn thật sự không tức giận?
Vậy...!Ta nhìn bốn phía, Bùi Nguyên Hạo không ở đây, hắn rốt cuộc đã đi đâu?
Còn đang nguy hoặc nghĩ nghĩ, bên ngoài liền truyền tới tiếng nói chuyện, cẩn thận nghe liền nhận ra giọng của Dương Vân Huy, thanh âm có chút ngưng trọng: "Tam ca, thế cục hiện tại đối với chúng ta rất bất lợi."
"Là sao?"
"Tuy rằng Cửu Môn hoàng thành đều là người của đệ nhưng nghe nói mấy tháng trước đã đổi thành thay phiên tuần tra, người Tề Vương đưa về tạm thời an bài trong ngự doanh của thân binh, chờ thêm một tháng nữa, e rằng người của Cửu Môn sẽ bị đổi hết?"
"Người Ngũ đệ đưa về, tra được vị trí cụ thể chưa?"
"Căn cứ theo lời Nhạc Thanh Anh nói, đệ thử ước tính canh giờ, ba ngày trước giờ Dậu chúng ta vào thành, có người đã ra ngoài bẩm báo Tề Vương, dựa theo thời gian ngài ấy tới hoàng thành, người của ngài ấy hẳn là đóng quân ở sườn núi cách ba dặm gần đó."
Nghe tới đây, ta không khỏi kinh hãi.
Ta chẳng qua chỉ thuận miệng một câu, bọn họ cư nhiên có thể thông qua thời gian Bùi Nguyên Phong tiến cung mà đoán được vị trí hắn đóng quân!
Chỉ là, ba ngày trước...
Ta sợ tới ngây ngước, ta ở trêи giường hắn ngủ gần hai ngày rồi sao?.