Câu nói đêm qua Bùi Nguyên Hạo để lại cứ như bùa chú, ta thu dọn đồ đạc mà tay không ngừng run rẩy.
Bùi Nguyên Phong quay đầu nhìn ta: "Thanh Anh, tỷ sao vậy? Sắc mặt thật khó coi!"
"Nô tỳ! Nô tỳ không sao! "
Ta miễn cưỡng mỉm cười, Ngọc công công nhìn ta, cười nói: "Có lẽ cô nương quá vất vả, vẫn là sớm trở về nghỉ ngơi đi, điện hạ đã phái người đón ngươi ở bên ngoài.
" Dứt lời, gã liền phân phó hai thái giám phía sau, "Còn không mau giúp Thanh Anh cô nương thu dọn đồ đạc.
"
Hai tiểu thái giám kia nhận lệnh, vội tiến lên giúp ta thu dọn hành lý tối qua.
Gã như vậy không giống như tới đón ta, ngược lại như hạ lệnh đuổi khách.
Bùi Nguyên Phong chau mày, đang muốn nói gì đó, ta đã mở miệng: "Tề Vương điện hạ, nô tỳ về Thượng Dương Cung trước, cáo từ.
"
Hắn nhìn ta, trêи mặt có chút không buông bỏ, nhưng thấy hai tiểu thái giám kia đã thu dọn xong, cũng không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể rầu rĩ chia tay ta, ta liền cùng hai tiểu thái giám kia rời khỏi Vĩnh Hoa Cung.
Ta khoác kiện áo Ngọc công công mang tới, đi trêи nền tuyết dường như không còn cảm thấy lạnh.
Đi được một đoạn, ta bất giác quay đầu, Bùi Nguyên Phong vẫn đứng ở cửa Vĩnh Hòa Cung, vẻ mặt cô đơn nhìn ta.
Đội ngũ năm sáu vạn người, cách kinh thành mười dặm.
Điều động lớn như vậy khẳng định không hề bình thường, mà Binh Bộ không phải ai cũng có thể điều lệnh, nhưng ca ca của Ân Hoàng Hậu, vừa lúc là Binh Bộ Thượng Thư.
Việc này, tuyệt đối không đơn giản!
Ngồi xe ngựa rời khỏi hoàng thành, chỉ chốc lát liền về tới Thượng Dương Cung, vừa thấy cảnh trí quen thuộc, lòng ta liền rét run, áo choàng bọc thân thể dường như mất tác dụng.
Kẻ gác cổng nhận ra ta, cũng biết ta theo Tam điện hạ xuống Giang Nam một chuyến, thân phận khác thị tỳ bình thường, vì thế tiến lên cười nói: "Thanh cô nương, vất vả rồi.
"
"Đại thúc, đừng nói vậy.
"
Ta nhận tay nải từ chỗ thái giám, sau đó từng bước đi lên bậc thang đã đọng tuyết.
Còn quá sớm, cung nhân quét dọn vẫn chưa làm việc, rảo bước qua cửa, mọi thứ vẫn như trước, chỉ là cảnh trí có chút thay đổi, lọt vào tầm mắt là một mảnh tuyết trắng, hồ nước bên trong cũng đã kết băng, quả thật như bức họa cảnh đông thanh tĩnh.
Lúc này, mấy tiểu nha đầu từ hành lang sau lưng vội vàng đi qua, vừa đi vừa nôn nóng nói: "Mau một chút!"
"Đừng làm đổ thuốc, bằng không phu nhân đánh chết ngươi!"
Ta quay đầu nhìn, vừa thấy một gương mặt quen thuộc, chính là tiểu nha đầu Bích Tú hầu hạ Diêu Ánh Tuyết.
Nàng cũng thấy ta, cao hứng đi tới: "Thanh Anh? Ngươi về rồi!"
"Bích Tú, đã lâu không gặp.
"
"Ngươi về khi nào? Tối qua sao không thấy ngươi?"
"Ta! "
Còn chưa nói hết, hai thị nữ cạnh nàng đã thúc giục: "Bích Tú, ngươi nhanh lên, có đi hay không, cẩn thận phu nhân mắng ngươi!"
Bích Tú vừa nghe, sợ tới mức thè lưỡi.
Ta nghi hoặc hỏi: "Các ngươi đây là! "
"Đưa thuốc cho phu nhân?"
"Đưa thuốc?" Lúc này ta mới nhớ, trước khi rời kinh, Diêu Ánh Tuyết từng trúng độc, bây giờ vẫn còn uống thuốc, chẳng lẽ còn chưa giải hết độc sao?"
Nghe ta hỏi như vậy, Bích Tú lắc đầu, nói: "Không phải, độc của phu nhân đã giải rồi.
"
"Vậy thuốc này là! "
"Thuốc an thai.
"
Cái gì? Đầu ta ong lên một tiếng, nhất thời chẳng có cảm giác gì, chỉ biết ngơ ngác đứng đó.
Thuốc an thai? Diêu Ánh Tuyết!
Bích Tú nhìn ta: "Ngươi còn chưa biết sao? Phu nhân đã có hỉ.
".