Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 227: 227: Hắn Sẽ Bỏ Qua Cho Ta Sao






Ta sửng sốt một hồi, phản ứng lại mới biết hắn đang nói tới chuyện của Hạ Liên Sinh, khi đó hắn xử trí xét nhà Hạ gia khiến ta nhịn không được mà rét run, khi đó gặp y, ta cũng không có cách nào quên đi loại sợ hãi này, thật không ngờ, y vẫn còn nhớ rõ.

Ta khẽ cười: "Điện hạ quá lời, Thanh Anh chẳng qua là một nô tỳ mà thôi.

"
Nghe ta đáp như vậy, y hình như có chút kinh ngạc, ta bị y nhìn tới hoảng loạn, chỉ có thể duy trì trầm mặc.

Qua một lúc lâu, y đột nhiên nói: "Thanh Anh, ta không coi ngươi như nô tỳ.

"
"! "
Ta nhất thời ngây ra.

Cho dù ta có chút không biết trời cao đất rộng nhưng ta có thể cảm nhận được, ở Tàng Các mấy năm, y ít nhiều cũng chiếu cố ta, chỉ là! Không coi ta như nô tỳ sao?
Ta không biết trả lời thế nào, chỉ ngây ngốc nhìn y.

Y thấy ta nhìn mình như vậy, nhất thời cũng không biết nên làm sao, không khí bất giác trở nên xấu hổ.

Hai người trầm mặc không nói nhìn nhau hồi lâu, y bất đắc dĩ cười cười, nói: "Thanh Anh, ta rất nghiêm túc.


"
Trái tim ta càng hỗn loạn, theo bản năng lui về sau một bước.

Trước kia nghe Du Nhi nói, biết ta bị giam trong ngục, y đã bôn tẩu khắp nơi, thậm chí còn cầu xin Hoàng Hậu, ta cũng biết y đối với mình không tồi, nhưng ta chỉ cho rằng đó là chút tình cảm ở trong Tàng Các hai năm, ta cũng to gan một chút coi y như bằng hữu, dù thế nào cũng không ngờ rằng y sẽ!
Thấy ta lui một bước, vẻ mặt y cứng đờ, trong mắt lộ vẻ bi thương.

Ta nhìn y như vậy, trong lòng không khỏi do dự, theo bản năng muốn nói gì đó, nhưng lời tới bên miệng lại phát hiện nói thế nào cũng không đúng.

Y cười khổ một tiếng, nói: "Được rồi, ta đi đây.

"
Dứt lời, y liền khoác áo choàng lên, xoay người ra cửa, ta chỉ có thể theo sau, cẩn thận nói: "Cung tiễn điện hạ.

"
Y đi hai bước, đột nhiên dừng lại nhìn ta: "Nơi này gần Thừa Càn Điện, nếu có chuyện gì lập tức tới tìm ta.

"
"Nô tỳ đã biết.

"

Y nhìn ta, thở dài, xoay người rời đi.

Ta đứng ở cửa nhìn thân ảnh cao dài của y đạp trêи nền tuyết, chỉ một lúc liền biến mất ở hồng tường.

Bông tuyết phiêu phiêu dừng trước mặt ta, ta mới phát hiện, mặt mình đã nóng lên.

Trước nay ta chưa từng nghĩ rằng Bùi Nguyên Tu sẽ nói với mình những lời như vậy.

Bên cạnh y rõ ràng đã có Nam Cung Ly Châu, vì cái gì lại đối với ta như vậy? Y nói không coi ta là nô tỳ, mà ta tặng y hai cuốn sách kia vì có ý tứ khác.

Hoàng quyền tranh đấu, trước nay đều thay đổi trong chớp mắt, đại thần trong triều đều sẽ không đi trêи một con đường tới cuối cùng, đặc biệt là sau mấy câu của Bùi Nguyên Hạo, ta càng rõ ràng, đối với ta, ngoài hoàng trang còn có một tòa Thượng Dương Cung, bọn họ thắng bại không rõ, hướng đi chưa xác định, bất luận thế nào ở giữa cũng hình thành cổ hận.

Thời điểm ở Dương Châu ta đã có chủ ý như vậy, vì thế khi mua sách mới giấu trong bọc của điểm tâm Vạn Bảo Trai.

Chỉ hi vọng, nếu tương lai y thật sự vinh đăng đại bảo, có thể nể tình bộ sách này mà cho ta một đại xá.

Nếu tương lai y thật sự vinh đăng đại bảo!
Vậy còn Bùi Nguyên Hạo? Hắn sẽ thế nào?
Giờ khắc này, ta đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay đớn đau, cúi đầu mới thấy một cây đinh trêи cửa đã đâm vào da, nơi đó một giọt máu đỏ thẳm rơi xuống.

Ta nhìn làn da trắng nõn có một điểm hồng, nhịn không được mà run rẩy.

Nếu Bùi Nguyên Hạo thắng thì sao?
Đoạn thời gian ở Dương Châu, nghe Hoàng Thiên Bá nói, ta cũng cảm nhận được có lẽ sau khi hắn đăng cơ, thế cục phương Nam sẽ thay đổi, chỉ là, nếu hắn thật sự thắng, hắn sẽ đối đãi với ta thế nào?
Hắn, sẽ bỏ qua cho ta sao?.