Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 207: 207: Huyết Dược






Hắn nhìn bộ dáng ta lúc này, mỉm cười an ủi: "Ngươi đừng quá lo lắng, nếu Mộ Hoa đã hỏi thuốc với châu phủ, nàng ấy tất nhiên có phần nắm chắc, nếu không nàng ấy sẽ không giao tiếp với họ.

Ngươi phải biết, trêи đời này người không muốn nhìn ta chết nhất chính là nàng ấy!"
"Ừ." Ta gật đầu, cũng miễn cưỡng cười nói, "Nói không chừng, lát nữa thuốc của Mộ Hoa cô nương sẽ được đưa tới."
Vứt dứt lời, bên ngoài liền truyền tới tiếng bước chân chậm rãi dừng ở cửa, sau đó là tiếng đập cửa vang lên.
Hoàng Thiên Bá nhíu mày, lẩm bẩm: "Ta không phải đã cho bọn họ trở về rồi sao?" Dứt lời, hắn buông cuốn sách trong tay xuống, ngồi thẳng dậy, nói: "Ai? Vào đi!"
Thấy hắn sắp ngã, ta vội tiến lên dìu hắn, vừa chạm tới bờ vai hắn, cánh cửa lập tức mở ra.
Vừa thấy người tới, ta liền mở to hai mắt.
"Dương...!Dương đại nhân?"
Người tới thế mà là Dương Vân Huy, hắn đứng ở cửa nhìn hai chúng ta cũng ngây ngẩn cả người, sắc mặt tức khắc trầm xuống: "Các ngươi đang làm gì hả?"
Ta cúi đầu liền thấy thân mình Hoàng Thiên Bá lảo đảo, vội đỡ lấy hắn, kỳ thật trong lòng không hề có hổ thẹn, nhưng kẻ thứ ba nhìn thấy sẽ cảm giác quá đỗi thân mật, hơn nữa Dương Vân Huy trước nay đều coi ta là nữ nhân của Bùi Nguyên Hạo, sắc mặt lúc này đương nhiên khó coi.

Ta nhẹ nhàng buông Hoàng Thiên Bá ra, sau đó hỏi: "Dương đại nhân, ngài tới có việc gì sao?"
Nhìn bộ dáng thản nhiên của chúng ta, hắn tựa hồ cảm thấy bản thân quá mẫn cảm, cũng không biết tại sao, ta thấy sắc mặt hắn vẫn không tốt.

Hắn chậm rãi đi tới nhìn ta, lại nhìn Hoàng Thiên Bá ngồi ở đầu giường, khóe miệng cong lên: "Thoạt nhìn, thời gian không còn nhiều cho lắm."
"Nói vậy quá sớm." Hoàng Thiên Bá khẽ cười.
Nghe hắn nói như vậy, ta không khỏi giật mình, đang muốn mở miệng lại nhìn thấy trêи tay hắn còn mang theo một hộp đồ ăn, lúc này đang cẩn thận đặt lên bàn.

Hắn tới đây sao còn mang theo đồ vật khác?"
"Dương đại nhân, đây là..."
Dương Vân Huy lạnh lùng nhìn ta, ánh mắt vẫn không vui, nhưng hắn không nói gì, chỉ chậm rãi mở hộp đồ ăn, bên trong đặt một chén thuốc đen tuyền.


Nắp vừa mở, mùi máu tươi lập tức xông ra.
Dưới ánh nến, ta tựa như nhìn thấy trong chén thuốc có chút màu đỏ thẳm.
"Đây là..."
Trong đầu lóe lên tia quang, ta lập tức rõ ràng, chấn động nhìn Dương Vân Huy, mà hắn cũng đang nhìn ta, sắc mặt vô cùng ngưng trọng, thấp giọng quát: "Im miệng!"
Chén thuốc này có máu của Bùi Nguyên Hạo!
Phía trước chỉ là suy đoán, mãi tới thời khắc này ta mới khẳng định, bệnh trạng trêи người biến mất vì ta từng uống máu của Bùi Nguyên Hạo, cho dù biết, với thân phận của hắn, ta căn bản không thể mở miệng, lại không ngờ Bùi Nguyên Hạo có thể xả thân cứu Hoàng Thiên Bá!
Cũng khó trách sắc mặt Dương Vân Huy khó coi như vậy, trong mắt hắn, Hoàng Thiên Bá là một tên loạn thần tặc tử, mà bí mật này của Bùi Nguyên Hạo vốn không có nhiều người biết, huống chi đối với người trong doanh địch, bắt hắn mang thuốc tới, hắn đương nhiên không hài lòng.
Có điều, nếu đã tới đưa tới, hắn cũng không nói gì thêm.

Dương Vân Huy bưng chén thuốc, nhìn ta, ta liền duỗi tay muốn nhận lấy, ai ngờ hắn lại xoay người đi thẳng tới mép giường.

Hoàng Thiên Bá còn chưa rõ sự tình, chỉ nhìn hai chúng ta tới sững sờ, Dương Vân Huy đã đưa chén thuốc qua.
"Uống đi!".