Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 204: 204: Chẳng Lẽ Không Có Tiếc Nuối Sao






Sớm ngày hồi kinh, nghe bốn chữ này, Bùi Nguyên Hạo rùng mình, chậm rãi quay đầu nhìn ta.

Ta cũng nhìn hắn, khóe miệng để lộ một nụ cười nhạt.

Thâm sâu khó lường, dù thế nào cũng không thể nắm bắt.

Sau đó, hắn đột nhiên đứng lên đi tới trước mặt ta, cúi đầu, thấp giọng: "Nhạc Thanh Anh, ngươi cuối cùng cũng nói một câu bổn cung muốn nghe, chỉ là! "
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn duỗi tay chỉ chỉ đầu ta: "Lời này, là dùng nơi này, hay là nơi này để nói.

" Dứt lời, tay hắn lại chỉ về hướng trái tim ta.

Giờ khắc này, trái tim ta đột nhiên hoảng loạn, trước mặt tựa như lại thấy cảnh tượng sáng nay, Hoàng Thiên Bá tuy thần sắc đầy vẻ mệt mỏi nhưng vẫn mỉm cười nhìn ta.

"Nha đầu ngươi! " Hắn duỗi tay giúp ta lau nước mắt, khẽ thở dài, lại nói: "Ngươi có nhớ không, ta đã từng nói, ngươi thật không đáng yêu.

"
Ta gật đầu.


"Ngươi biết vì sao ta nói vậy không?"
Ta lắc đầu.

Hoàng Thiên Bá cười nhẹ, dùng ngón tay gõ gõ sau ót ta: "Bởi vì ngươi quá lý trí, chưa bao giờ tin tưởng tình cảm, tới cuối cùng, có lẽ ngươi sẽ quên chính mình rốt cuộc thích cái gì, chán ghét cái gì, thứ ngươi biết chỉ có bản thân cần cái gì, nên vứt bỏ cái gì mà thôi.

"
"! " Ta mở to hai mắt nhìn hắn.

"Nhân sinh, người thông minh như vậy sẽ không phạm sai lầm, chỉ là, chẳng lẽ không có tiếc nuối sao?"
"! "
"Thanh Anh.

" Hoàng Thiên Bá nói, bàn tay có chút run rẩy vỗ vỗ mép giường, "Có đôi khi, tin tưởng tình cảm của mình, cảm nhận chút thành thật của mình chưa chắc là chuyện xấu.

"
! !.

.


Một câu này Hoàng Thiên Bá nói rất nhẹ nhàng nhưng lại khắc sâu vào lòng ta, thậm chí vẫn luôn vang vọng bên tai, khiến ta không cách nào thoát khỏi.

Ta ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen tròn, cảm nhận hô hấp nóng bỏng mà quen thuộc gần trong gang tấc, tựa hồ trước nay đều chưa từng rời đi.

Nếu như mọi người đều dùng trái tim để nói, để làm, như vậy ta có nên giống thế hay không?
Bàn tay siết chặt giấu dưới ống tay áo, đôi môi cũng có chút run rẩy, Bùi Nguyên Hạo tựa như cảm nhận được gì đó, sắc mặt trở nên ngưng trọng, cúi đầu nhìn ta.

"Điện hạ! " Ta nuốt nước bọt, móng tay khảm sâu vào da thịt, "Nô tỳ là dùng nơi này suy nghĩ! "
Ta nói, duỗi tay chỉ đầu mình.

Ánh mắt hắn lập tức thay đổi, lộ ra một tia lệ khí, vừa định nói gì đó đã thấy tay ta chậm rãi dời xuống, di chuyển tới lồng ngực: "Nhưng là dùng nơi này để nói.

"
"! " Hắn như ngây ra, qua một hồi lâu vẫn không mở miệng.

Ta bị ánh mắt chuyên chú của hắn nhìn tới co rúm, theo bản năng muốn thối lui, nhưng vừa bước được một bước, hắn đột nhiên duỗi tay dùng sức ôm lấy ta.

Khi thân thể kề sát, ta tựa như cảm nhận được hơi thở nóng bỏng, ɖu͙ƈ vọng nóng rực, thậm chí có thể hiểu tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng hắn chỉ ôm ta, dùng sức như muốn nhìn thấu ánh mắt ta.

"! "
Ta ở trong lòng ngực hắn run rẩy như một chiếc lá.

.