Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 196: 196: Chúng Ta Phải Sống Sót






Ta đứng ở đó, toàn thân đều run rẩy, giống như lá cây bay trong gió mưa, không nơi nương tựa, mà lúc này, ta đúng thật là không có nơi để trở về.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, một bàn tay rộng lớn đưa tới, nhẹ nhàng vỗ vai ta.
Tựa hồ vì chịu quá nhiều chấn động, nước mắt bất giác rơi ra.
Ta ngẩng đầu, nhìn gương mặt ôn nhu quen thuộc trước mắt: "Hoàng gia..."
Hắn chỉ dùng bàn tay ấm áp kia đỡ bả vai ta, trước sau không nói lời nào, chỉ cùng ta đứng như vậy.

Qua một lúc lâu, ta mới lấy lại bình tĩnh, lần nữa ngẩng đầu nhìn hắn, hắn vẫn giữ bộ dáng im lặng, mỉm cười nhìn ta: "Tốt hơn chưa?"
"Ừ." Ta gật đầu.
Kỳ thật trong lý trí, ta biết hắn rõ ràng cái gì nên làm, cái gì không nên làm, nhưng có đôi khi, ta lại không tự hỏi chính mình, chỉ đơn thuần dùng tình cảm để khống chế bản thân.


Lúc này, ta chưa chắc đã thông minh, nhưng lại là thời điểm yếu ớt nhất.
Ta lại ngẩng đầu nhìn Hoàng Thiên Bá.
Không biết vì sao, ngoại trừ Bùi Nguyên Phong bị ta coi như đệ đệ, còn có nam nhân kia, từ trước tới nay ta không muốn quá thân cận với nam tử, nhưng hắn lại có thể làm ta buông bỏ phòng bị, để lộ mặt yếu ớt nhất cho hắn thấy.
Chỉ là, nam tử như vậy lại là Hoàng Thiên Bá, là người giống ta hiện tại bị vây ở nam thành, bị vứt bỏ, chỉ biết chờ chết.
Hắn lấy khăn lụa đưa cho ta, lau khô khóe mắt, hắn đột nhiên hỏi: "Thanh Anh, ngươi có nhớ hôm nay là ngày mấy không?"
"Ngày mấy?"
"Hôm nay là tiểu niên dạ (1)."
(1) Tiểu niên: "23 cúng kẹo, 24 dọn nhà, 25 nghiền đậu...", là bài vè vang lên vào mỗi dịp cuối năm ở Trung Quốc, với ý nghĩa "tiểu niên" (năm mới) sắp đến
"A..." Lúc này ta mới nhớ tới.

Gần đây mọi thứ quá hỗn loạn khiến ta cơ hồ quên mất ngày tháng, thì ra sắp năm mới rồi!
Thời gian này, nhóm ma ma và cô cô sẽ triệu tập mọi người lại dạy bảo, sau đó sẽ chia ít trái cây bánh ngọt, năm vừa rồi, vì Diêu Ánh Tuyết quấy phá, trái cây đưa đến cho ta đều là đồ thối rữa, bánh ngọt cũng là đồ đã hỏng, nhưng ta không quá để ý.

Ai cũng biết, ở trong cung, có thể sống sót, ăn miếng cơm đã là trời cao ban ân.
Lại không ngờ, ta phải ở Dương Châu cách xa ngàn dặm chờ chết như vậy.
Lòng ta như đã suy sụp, nhưng Hoàng Thiên Bá lại nhìn bốn phía, lẩm bẩm: "Nên làm ít hoa đăng."
"Cái gì?" Ta kinh ngạc nhìn hắn, "Ngài nói cái gì?"
"Thời điểm này hàng năm, thành Dương Châu đều sẽ có hội hoa đăng, hai bên đường tất cả đều treo đầy hoa đăng, có đèn kéo quân, đèn lưu li, đèn hoa sen, còn đủ hình thù con vật, đặc biệt đẹp mắt, bảo đảm người ở kinh thành như ngươi chưa từng nhìn thấy."
Ta không khỏi ngây ngốc nhìn hắn.
Đã đến lúc này, chúng ta đều thân nhiễm bệnh hiểm nghèo chỉ có thể chờ chết, mà hi vọng duy nhất cũng đã rời khỏi thành Dương Châu, mà hắn ngay tại thời điểm này lại nghĩ tới hội hoa đăng?
Nhìn bộ dáng kinh ngạc, Hoàng thiên Bá khẽ cười, nói một câu khiến ta mãi không thể quên được.
"Mặc kệ chúng ta sẽ chết thế nào, nhưng hiện tại ít nhất chúng ta phải sốt tốt."
Hắn đúng là có biện pháp, vừa ra lệnh một tiếng, lập tức có người đưa tới đủ loại hoa đăng, người thành nam phía trước còn bị không khí âm trầm áp bức thì lúc này mọi thứ dần như tan đi, muốn chết, thì trước khi chết, ít nhất bọn họ cũng nên có một cuộc sống đàng hoàng.
Vì vậy, thành nam lập tức treo đầy hoa đăng hai bên đường.
Màn đêm buông xuống, mọi người đều đốt lửa, lập tức toàn bộ ngọn đèn nơi này đều trở nên huy hoàng, đủ loại hoa đăng trong bóng đêm càng thêm tinh xảo đặc sắc.

Trêи sông cũng thả đủ loại hoa đăng, nhìn kỹ, bên trêи đều là lời cầu khẩn của mọi người..