Một câu này lập tức kéo ta trở về hiện thực tàn khốc, đúng vậy, hiện tại chúng ta thân nhiễm dịch bệnh, hơn nữa loại dịch bệnh như vậy mỗi năm cướp đi sinh mệnh của biết bao nhiêu người, Thái Y Viện có rất nhiều ngự y nhưng họ chưa từng chữa khỏi, giờ khắc này, chúng ta cơ hồ như đang ngồi chờ chết.
Ta không khỏi ủ rũ, mà Hoàng Thiên Bá chỉ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: "Cũng không biết bọn người Mộ Hoa thế nào rồi."
Mộ Hoa? Ta vừa nghe, liền hỏi: "Bọn họ...!Bọn họ muốn làm gì?"
Lúc này hỗn loạn như vậy, chẳng lẽ bọn người Mộ Hoa còn muốn ám sát Bùi Nguyên Hạo sao?
Vừa thấy sắc mặt tái nhợt của ta, Hoàng Thiên Bá thở dài, cười nói: "Không phải như vậy, bọn họ đã hứa với ta, trước khi chuyện này kết thúc, bọn họ sẽ không xuống tay với hắn, ngươi có thể yên tâm."
Ta lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Vậy...!Ngài nói bọn họ muốn làm gì?"
"Mộ Hoa đang phối dược."
Đúng rồi, Mộ Hoa là thần y của hiệu thuốc Hồi Sinh, khi sáng nghe nói những đại phu kia không chẩn ra bệnh của ôn dịch này, mãi tới thời điểm người của hiệu thuốc Hồi Sinh tới kiểm chứng mới xác định là ôn dịch, nghe nói đó là Mộ Hoa cô nương.
Nếu thật là vậy, có lẽ chúng ta có lẽ sẽ được cứu chữa!
"Có điều..." Hoàng Thiên Bá nâng ly trà, đôi mắt nhìn chằm chằm nước trà thanh triệt bên trong, ánh mắt lại có vài phần ngưng trọng, "Chuyện lần này...!Không đơn giản."
"Cái gì?" Ta nghi hoặc nhìn hắn, "Ngài có ý gì?"
"Chẳng lẽ ngươi không phát hiện, dịch bệnh lần này tới quá đột nhiên sao?"
"..."
Kỳ thật ta không phải chưa từng nghĩ tới, chỉ là ta không nghĩ ra.
Mỗi năm sau khi có thiên tai, xác thực sẽ xuất hiện ôn dịch, đây là chuyện thường thấy, nhưng hiện tại nạn dân vào thành mới có ba ngày, tuy bọn họ phẫn hận nâng thi thể tới đây, nhưng lúc này Dương Châu đang có tuyết, không khí lạnh lẽo có thể ức chế dịch bệnh, vì vậy tại sao ôn dịch lại xuất hiện lúc này?
Điều càng làm ta khó hiểu chính là, ta tới thành nam, tiếp xúc với những nạn dân và thi thể đó, cảm nhiễm ôn dịch không có gì kỳ lạ, nhưng rất nhiều bá tánh thành bắc cách xa nơi này, căn bản không có cơ hội tiếp xúc với những người nơi đây, vì sao bọn họ cũng cảm nhiễm?
Ta đem nghi hoặc của mình nói cho Hoàng Thiên Bá, hắn nghe xong, cung mày nhíu lại càng sâu.
Qua một lúc, hắn chậm rãi nói: "Chẳng lẽ, ôn dịch năm nay không phải do những thi thể đó mang tới?
Không do thi thể mang tới, vậy chuyện là như thế nào?
Lòng ta càng thêm bất an, khẩn trương nhìn hắn.
Hoàng Thiên Bá trầm mặc suy nghĩ một hồi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta: "Thanh Anh, thời điểm người tiếp xúc với những nạn dân đó có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì không?"
Chuyện ngoài ý muốn? Ta nhíu mày suy nghĩ thật lâu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền nói: "Hôm trước tới đây giúp phân phát đồ ăn, ta thấy nơi những thi thể chồng chất có rất nhiều muỗi, ta cho người xử lý thi thể, thời điểm trở về phát hiện mu bàn tay bị mũi chích, ngày hôm sau ta liền phát sốt, ho khan."
"Muỗi..."Hoàng Thiên Bá như nhớ tới gì đó, "Ngươi còn nhớ không? Hôm đó trước khi tới Nhị Nguyệt Hồng uống rượu, chúng ta từng đụng phải một trạm dịch quan sai..."
Ta lập tức nhớ ra: "Đúng vậy, quan sai kia mang theo hộp đồng, bên trong tất cả đều là muỗi!"
Hoàng Thiên Bá gật đầu: "Xem ra ôn dịch lần này không hề đơn giản.".