Ảnh vệ kia còn chưa đáp thì bên ngoài cửa lớn lại truyền tới một giọng nói khác: "Hiệu thuốc Hồi Sinh."
Kẻ nào vậy?
Ta vội ngẩng đầu, Bùi Nguyên Hạo cũng đưa mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy một nam tử mặc trường bào màu xanh đứng tựa vào cửa, hai mắt cũng đang nhìn chúng ta, mỉm cười đi tới.
Đây là một vị công tử khoảng hai mươi lăm tuổi, lông mày dài đẹp tựa như dùng thước đo vẽ ra, diện mạo tuấn tú nhưng biểu cảm có chút phóng túng. Hơn nữa, mọi thứ của hắn hoàn toàn nhẹ nhàng tự nhiên, bản thân không hề chịu áp lực trước vị Hoàng tử của triều đình.
Ảnh vệ bên ngoài vừa thấy hắn, lập tức xoay người hành lễ: "Tham kiến Dương đại nhân."
"Được rồi, lui xuống đi."
Hắn vung tay lên, ảnh vệ kia lại xoay người hành lễ với Bùi Nguyên Hạo, sau đó liền biến mất.
Vị công tử kia đi tới, chắp tay đơn giản với Bùi Nguyên Hạo: "Tam ca."
Như vậy hoàn toàn không hợp lễ nghi, nhưng Bùi Nguyên Hạo không hề tức giận, chỉ hỏi: "Sao giờ mới tới?"
"Hoàng hậu biết đệ cũng theo xuống nam, cho nên đệ đã phái người sắp xếp ở Cửu Môn để xử lý."
"Còn Thượng Dương cung?"
"Có Kim Kiều, Tam ca cứ yên tâm."
Ta đứng bên cạnh nghe không rõ đầu đuôi, đặc biệt nam tử này lại gọi Bùi Nguyên Hạo là "Tam ca", cách xưng hô này không phải người thường có thể gọi được, hơn nữa, hắn còn xưng hô thân mật với Kim Kiều phu nhân, vậy rốt cuộc là...
Trong lúc nói chuyện, vô tình trông thấy ánh mắt kinh ngạc của ta, hắn nhíu mày hỏi: "Nhạc Thanh Anh?"
Ta vội hoàn hồn, người này tuy rằng ta không quen biết, nhưng ít ra... Hắn là tâm phúc của Bùi Nguyên Hạo!
Lúc này, Bùi Nguyên Hạo lên tiếng giải thích: "Thanh Anh, đệ ấy là Dương Vân Huy, Dương đại nhân."
Dương Vân Huy, đại thống lĩnh cấm vệ quân!
Ta sớm đã nghe nói tới người này, hắn là đích tử (1) của Dương Vạn Vân nhưng lại không kết nghiệm cha mình, ba năm trước đi đậu võ trạng nguyên, từ đấy dấn thân vào quan trường, rèn luyện trong quân hai năm, sau khi hồi kinh trực tiếp nhân chứng cấm vệ quân. Trong một lần chính biến, hắn là lập mưu, quyết thắng ngàn dặm, cuối cùng thăng lên chức Đại thống lĩnh cấm vệ quân.
(1) Đích tử: con vợ cả.
Cửu Môn hoàng thành đều do hắn khống chế!
Khó trách hắn gọi Bùi Nguyên Hạo là Tam ca, quan hệ cậu cháu đương nhiên không đề cập tới, Hoàng đế tuy không đồng ý việc đại thần trong triều kéo bè kéo cánh, nhưng Hoàng tử bồi dưỡng thế lực là điều không thể tránh khỏi, mà hắn chính là bằng hữu tốt của Bùi Nguyên Hạo!
Không ngờ lần này, Bùi Nguyên Hạo xuống Nam lại mang theo hết tinh anh đi cùng.
Ta ẩn ẩn cảm thấy, Dương Châu sắp xảy ra đại sự.
Trong lòng còn mơ hồ suy nghĩ, Dương Vân Huy kia đã chạy tới trước mặt đánh giá ta một phen, cười nói: "Ta còn tưởng nữ tử ba đầu sáu tay gì, thậm chí Kim Kiều cũng nói tốt. Nhưng Tam ca, nàng ta chẳng xinh đẹp chút nào cả."
Ta nghe mà lòng trầm xuống, quả thật ta không tính là xinh đẹp, so với đám nữ tử muôn hồng nghìn tía của Thượng Dương cung, dù thường ngày không để ý chuyện tranh tài khoe sắc, nhưng bị người ta nói trắng ra như vậy, thân là nữ tử trong lòng đương nhiên sẽ không thoải mái.
Mà điều ta không ngờ nhất chính là Dương Kim Kiều lại nhắc tới ta với hắn.
Bùi Nguyên Hạo tựa hồ không quan tâm vấn đề này, chỉ ngồi xuống, hỏi: "Hiệu thuốc Hồi Sinh đệ vừa mới nói, rốt cuộc là chuyện thế nào?"