Ta ngẩng đầu nhìn ánh mắt quan tâm của nàng, khẽ cười: "Không sao, ta chỉ là có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm chút đi."
Du Nhi gật đầu rồi cùng ta trải giường. Hai người cũng không nói thêm gì nữa, lên giường nghỉ ngơi, chỉ chốc lát sau đã truyền tới tiếng hít thở đều đều của nàng. Nha đầu này thẳng thắn là thế, không có tâm tư gì, ngay cả đi ngủ cũng ngon lành như vậy, nhưng tối nay ta thật sự ngủ không được, cứ mở to mà mắt nhìn trần nhà đen như mực.
Trước mắt hiện lên rất nhiều người, một lát là ánh mắt quan tâm của Du Nhi, một lát là nụ cười nho nhã của Thái tử, một lát là sự tàn nhẫn của Diêu Ánh Tuyết, nhưng cuối cùng lại hiện lên khuôn mặt của một người
Tuấn mỹ, lạnh lẽo, còn cả sự kiêu căng không ai bì nổi.
Nỗi sợ hãi ập đến, ta nhắm mắt lại, kéo chăn bông che hết cả người, nhưng cái hình bóng kia lại như cơn ác mộng, làm sao cũng không thoát được, không thể trốn thoát...
Ngoài dự đoán của ta, mấy ngày tiếp theo, trong cung vẫn vô cùng bình tĩnh.
Chuyện ta lo lắng hoàn toàn không xảy ra, cứ như vậy, trái tim như lửa thiêu đốt cũng thoáng tĩnh lặng.
Hôm nay, ta mang ít đồ lặng lẽ tới lãnh cung, lúc này đã vào tháng mười một, lá khô đầu đông bị gió cuốn rơi xuống một góc tường vẫn không có ai dọn dẹp. Lãnh cung hiện tại càng thêm hiu quạnh.
Nhìn cảnh sắc như vậy, lòng ta cũng có một loại cảm giác ảm đạm, vừa thở dài, ta đã nghe phía trước có tiếng chửi bậy. Ta vội vàng đi qua, chỉ thấy trong tiểu viện của Ngưng Yên, một ma ma khỏe mạnh đang nắm lấy tóc và tát vào mặt nàng, vừa đánh vừa mắng: "Ngươi, cái con tiểu tiện nhân này, ngươi dám lười biếng, ngươi còn cho rằng hiện tại mình vẫn là người được hoàng tử sủng ái sao? Ngươi tưởng ta không đánh được ngươi?"
Bàn tay bà ta dừng trên khuôn mặt Ngưng Yên, hai má lập tức sưng đỏ, tóc mai của nàng bị bà ta đánh tới tán loạn, nước mắt ròng ròng nhưng vẫn quật cường không chịu xin tha, đôi mắt trừng lớn nhìn chằm chằm người trước mặt.
"Ngươi còn dám trừng mắt nhìn ta, ngươi..."
Mắt thấy bà ta giơ tay muốn đánh tiếp, lòng ta rối lên, vội hét lớn: "Dừng tay!"
Ma ma sửng sốt, quay đầu thấy người tới là ta, lập tức tỏ ra khinh thường, nói: "A, hai người các ngươi thật đúng là tỷ muội tình thâm, ngươi lại tới thăm nàng ta sao?"
Ta vội đi qua, cười làm lành: "Ma ma, Ngưng Yên nếu có chỗ nào không đúng, xin bà giơ cao đánh khẽ, đừng đánh nàng ấy."
"Không đánh nàng ta? Không đánh, nàng ta còn cho rằng mình vẫn là tâm phúc bên người điện hạ. Chuyện kêu nàng ta làm, một chút cũng không động tới, lãnh cung này là nơi dành cho người rảnh rỗi hả?"
"Ma ma, bà đại nhân đại lượng, ta thay nàng ấy nhận lỗi với bà."
Ta vừa nói vừa lấy túi tiền đặt vào tay bà ta. Bà ta thấy vậy, khóe miệng không ngừng động động, lại liếc mắt nhìn Ngưng Yên, nói: "Coi như ngươi may mắn, có một tỷ muội tốt như vậy, hừ!" Nói xong, bà ta lập tức rời đi.
Ta quay đầu lại, Ngưng Yên đã quỳ rạp dưới đất, một đầu tóc đen rối loạn, khuôn mặt xinh đẹp chứa đầy nước mắt, thoạt nhiên vô cùng chật vật. Ta vội đỡ nàng đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Ngưng Yên, sao ngươi lại chọc ma ma nổi giận vậy?"
Ngưng Yên không phục, nói: "Bà ta kêu ta đi tẩy rửa bồn cầu, đó là việc cho người sống làm sao? Rõ ràng là khi dễ ta!"