Một Đời Để Anh Yêu Em

Chương 43: Tình yêu âm nhạc đặc biệt




Trong lúc Minh Hạ đang chìm trong nỗi lo lắng thì xe dừng lúc nào không hay, lúc bấy giờ cô mới ngước mắt nhìn qua cửa kín bên ngoài rồi quay sang nhìn anh.

- Tiệc diễn ra ở chỗ này hả anh? – cô trầm tư suy nghĩ về chuyện sắp tới.

- Phải. – anh trả lời ngắn gọn.

Trước mắt cô là một nhà hàng thật rộng lớn, nhìn sơ có thể thấy phong cách trang trí trong đây theo kiểu Châu Âu sang trọng, những thứ đó lại càng làm lòng cô thấy rối hơn.

“ Tuấn Kiệt anh thật ác quá đó….hazz….Nhà hàng đẹp thế này chắc trong đó cũng toàn nhân vật tầm cỡ, chân mình đi đứng lại không tiện thế này có khi nào làm mất mặt anh ấy không?....huhu”- cô than thầm.

- Chúng ta vào trong thôi.

Cô còn đang thẫn thờ thì cửa xe đã mở ra lúc nào không hay, tâm tư của cô cứ đang trong trạng thái nửa đi, nửa không. Lại nhìn mặt Tuấn Kiệt, mặt của anh lạnh quá, nghiêm nghị quá, cương quyết quá như hiện rõ là “ Em có đi ra không? Có anh ở đây em dám không bước ra?” tất cả như mệnh lệnh mà mệnh lệnh là khó chối cãi.

- Ơ……xe lăn đâu? – cô dòm trước sau.

- Không có mang theo, em không thích ngồi xe lăn nên anh sẽ làm chân cho em. Một là anh bế em hai là anh cõng em? Em chọn cái nào? – anh chìa tay ra trước mặt cô.

Cái gì chứ? bế hoặc cõng? Cô tự nhiên thấy hận đôi chân ghê, tại sao nó không có cảm giác? Tại sao nó không biết cử động? ngồi xe lăn thì bất tiện thật, nếu chân cô đi đứng như thường được thì có phải tốt biết mấy, cô và anh có thể tay trong tay sánh đôi bước vào trong như những cặp đôi khác.

- Anh…………….- cô bối rối.

- Nếu không anh có thể quyết định thay cho em. Để anh bế em vào trong đó vậy. – mặt anh kề sát mặt cô.

- KHÔNG!!! EM CHỌN “CÕNG”. – cô vội vàng trả lời lại anh.

Mặc dù bế thì nó sẽ lãng mạn hơn nhưng mà cô cũng không phải kiểu người lúc nào cũng thích thể hiện tình cảm chốn đông người như vậy, phải từ tốn một chút. Trèo lên lưng anh xong cô lại gặp rắc rối, chiếc váy mà cô đang mặc nó hơi dài về phía sau nên cô không thể nào vén nó lên cho gọn được cứ một bên túm lên lại một bên rớt xuống.

“ Mary….Mary tại sao hôm nay chị lại chọn cái chiếc váy này chứ?”

Đang loay hoay thì tự nhiên nó không rớt nữa, thì ra anh đã nhanh chóng một tay đỡ, một tay vén lên giúp cô. Lạ thay đáng lẽ đi dự tiệc thì phải có nhiều người, không khí náo nhiệt thì mới đúng chứ, càng đi vào trong thì càng tĩnh lặng không có một bóng người nào cả. Cả không gian chỉ nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp của anh, rốt cuộc thì tiệc ở đâu chứ?

- Anh, mình có đi nhầm chỗ không vậy? – cô thắc mắc.

- Không.

- Vậy sao chỗ này yên tĩnh vậy?

- Tại chưa tới chỗ cần tới.

Anh cứ thẳng bước mà đi, đoạn đường đi cũng khá dài còn cô thì cứ ôm chặt lấy vai anh im lặng mà quan sát. Cái chỗ trông đợi cuối cùng nó cũng đã đến, từ đằng xa đã thấy bóng của hai nhân viên nam đang đứng canh ở ngoài một căn phòng. Cánh cửa to lớn mở ra bên trong chỉ toàn một màu tối nhưng………….. Phụt……. một ánh đèn nhỏ bật lên phía trước một con đường trải những cánh hoa hồng đỏ dẫn lối đến một không gian vô cùng đặc biệt và nên thơ.

- Tiệc này……tiệc này sao không có ai vậy anh? – cô ngẩn ngơ trước khung cảnh xung quanh.

- Là tiệc nhưng không có khách chỉ có hai chúng ta.

Càng đi các đồ vật càng hiện rõ hơn, ở giữa cái phòng lớn này là một bàn ăn được bày trí đặc biệc, Tuấn Kiệt đặt cô xuống ghế còn anh đi qua phía đối diện, ở trên bàn có bày trí một lọ hoa bằng thủy tinh những cành hoa oải hương được cắm rất công phu và chúng làm cho bầu không khí được ướp một hương thơm tinh khiết.

- Anh muốn chúng ta cũng giống như những người đang yêu nhau ở ngoài kia nhưng Valentine của chúng ta phải khác họ. – anh lên tiếng.

- Vì thế anh mới chuẩn bị chỗ này và nhất quyết đưa em đến đây? – cô cảm thấy tâm trạng rất tốt.

Anh gật đầu thay cho câu trả lời, phía nhân viên mang đến hai đĩa bánh chocolate đặc biệt dành riêng cho hai người, cô cầm muỗng lấy một ít bánh cho vào miệng đúng là vị ngọt….rất ngọt ngào. Cảm giác bây giờ là vui, là hạnh phúc, là lãng mạn,… ước gì thời gian ngừng trôi ở điểm này để khoảnh khắc này mãi được lưu giữ.

- Anh muốn cho em xem một thứ này.

Cô cũng im lặng chờ coi anh sẽ có tiết mục gì tiếp theo, ánh đèn bây giờ lại di chuyển sang chỗ khác nơi có một vật bị che kín bởi một tấm vải lụa màu trắng. Anh rời vị trí và đi đến chỗ đó. Anh kéo tấm vải lụa đó ra động tác rất là dứt khoác và lập tức một cây dương cầm hiện ra.

Và rồi từng giai điệu du dương phát ra từ đôi tay anh là cả tất cả dòng chảy của thời gian như trôi theo mạch cảm xúc, cô chỉ muốn nói lời cám ơn anh, cám ơn rất nhiều mặc dù nó sẽ bị anh cho là thừa nhưng cái mà anh mang đến không phải là những giá trị về vật chất mà là cả một trái tim của sự đong đầy yêu thương qua từng phím đàn.

- Khúc nhạc này em chưa bao giờ được nghe cả, giai điệu của nó làm trái tim bất cứ ai nghe nó sẽ bị rung động. – cô nói mà xúc động.

Anh quay đầu về phía gương mặt của cô, giá như cô có thể chạy một mạch đến mà ôm lấy anh, giá như cô có thể hiểu sâu hơn được tâm ý của anh.

- Khoảng cách giữa vụ trụ và tiểu hành tinh đã được thu hẹp và gắn kết nhờ chất xúc tác là âm nhạc. Anh đã tìm ra em. – anh đi đến và nắm tay cô.

- Anh cái gì? Mà không sao…sao những ý này nghe quen quen.. - cô tập trung suy nghĩ.

Đây là chuyện cũng đã rất lâu lúc đó hai người vẫn chưa sang Pháp anh chính là “ ông chú bác sĩ” còn cô vẫn là một “, một bệnh nhân ngốc”. Lúc anh bế cô về phòng bệnh và chuẩn bị rời đi thì vô tình đã nhìn thấy một cuốn sổ nhỏ đặt trên đầu giường và anh đã vô ý mở nó ra xem.

Gửi anh Thần Bóng Đêm người bí ẩn nhất quả đất.

Trước mắt em anh chính là vũ trụ bao la còn em chỉ là một tiểu hành tinh nhỏ bé chính vì thế nên khoảng cách của hai ta là vô hạn. Nhưng em đã tự anh ủi bản thân mình rằng: Tiểu hành tinh thì vẫn nằm ở trong vũ trụ hi vọng có một ngày anh sẽ tìm thấy em. Mây Nhỏ!

Thế giớ thật bao la, trong hơn 7 tỷ người chỉ có một người hiểu được tâm ý em, có lẽ là quá xa, quá mờ nhạt anh đến bao giờ mới xuất hiện?

Nếu một ngày thật sự chúng ta có gặp nhau không cần biết sẽ như thế nào nhất định chỉ một lần cũng được em sẽ bắt anh đàn cho em nghe.”

- Anh đã đọc được những thứ em gửi cho anh trong quyển nhật kí? – cô cảm thấy rất buồn cười.

- Anh không nghĩ rằng Hạ Hạ của anh lại có nhiều điều muốn nói với anh như thế. Có những lúc anh đã thực sự rất nhớ em, từ lúc hiểu được tâm sự của em anh đã tự trách rằng tại sao không tìm ra em sớm hơn. – anh biểu lộ cảm xúc qua ánh mắt.

- Chẳng phải em đang ở cạnh anh sao? Cuối cùng anh đã tìm được em sớm hay muộn gì cũng không quan trọng nữa quan trọng là khoảng thời gian còn lại của chúng ta.

- Điều quan trọng anh muốn nói với em là ước mơ từ nhỏ của em anh đã thực hiện giúp em.

Ước mơ từ nhỏ? Đúng rồi Minh Hạ từ nhỏ vốn dĩ đã rất thích đàn và càng thích được nghe người khác đàn, khi hơi lớn một chút xíu nhìn trên tivi có cảnh một chàng trai lẳng lặng ngồi một mình bên cây dương cầm đàn một khúc nhạc nói lên nỗi lòng cho cô gái phía sau mình nghe thấy. Cô cho rằng không điều gì tuyệt vời hơn khi nữa mình cũng chính là cô gái đó, sẽ được một chàng hoàng tử đàn cho mình nghe.

- Bản nhạc anh vừa đàn nó lạ quá? Nó có tên là gì vậy? tại sao anh lại chọn nó để đàn?

- Nhạc không nhất thiết phải có tên, đó chỉ là một phút ngẫu hứng của anh khi nghĩ về cô bé 16 tuổi năm nào. Giai điệu của nó có sẽ có lúc nhẹ nhàng như làn nước và sẽ có lúc cao trào như sóng, tất cả điều là cảm xúc của anh. – anh xoa đầu cô.

“ Thế giới của anh và thế giới của em như hòa trộn vào nhau, em cảm thấy nếu như một ngày nào đó em không còn đàn được nữa thì hạnh phúc và đam mê của em sẽ có anh hằng ngày đưa tình yêu bằng âm nhạc vào tâm trí em, ngồi đó đàn cho em nghe. Như thế là quá đủ rồi.”

- Em cảm thấy cuộc sống của em đang dần giống như truyện cổ tích, nhưng em chỉ là một người con người bình thường mãi mãi không thể là công chúa. Hihi – cô mỉm cười.

- Sao lại không? Chính sự hiền lành, lương thiện của em điều đó đã có thể cho em làm nhân vật chính trong truyện cổ tích. – nói xong khoảng một lúc anh nhìn thẳng vào mắt cô làm cô bối rối.

- Ai công nhận nhận điều đó? – cô lại chất vấn anh.

- Ngụy Tuấn Kiệt công nhận.

Thế là họ cũng trải qua một Valentine thật lãng mạn, thật khác biệt. Đối với Tuấn Kiệt anh không muốn cuộc sống của Minh Hạ lúc nào cũng theo một cái như cũ, cái gì càng đặc biệt thì càng tốt chẳng hạn như hôm nay. Kết thúc ngày lễ tình yêu cũng sẽ là mở đầu cho một chặng đường mới khi hai trái tim đã hiểu được nhịp đập của nhau.