Một Đời Để Anh Yêu Em

Chương 25: Cặp đôi diễn xuất




Tại phòng họp bệnh viện HAPPY…….

- Bác sĩ Henry, tôi nghĩ anh nên tiến hành phẫu thuật gấp cho cô Laura vì theo tôi thấy tình hình của cô ấy đang rất nghiêm trọng. - một vị bác sĩ lên tiếng.

- Nhưng tôi không thể hiểu được tại sao thần trí của cô ấy lại như thế? Cũng may là chúng ta đã ngăn cản kịp nếu không thì….. – bác sĩ khác.

Tuấn Kiệt dù đang họp nhưng tâm trạng cực kì hỗn loạn, đôi mắt anh thẫn thờ, hai tay khoanh lại dáng ngồi hết sức lạnh lùng, các vị bác sĩ kế bên cũng liên tục bàn về tình trạng của cô.

- Tôi biết rồi! tôi cũng đã đoán trước được điều này nhưng Laura là một trường hợp đặc biệt, sức khỏe và huyết áp của cô ấy không được ổn định, những lúc nguy cấp thì trở nên yếu đi hẳn…..- anh ngập ngừng.

- Vậy anh định giải quyết trường hợp này như thế nào?

- Sắp xếp lịch. BA NGÀY NỮA TIẾN HÀNH PHẪU THUẬT CẮT BỎ KHỐI U. – lần này ánh mắt anh quả quyết hơn.

Đối với những bệnh nhân khác thì anh có thể quyết đoán nhanh nhưng đối với trường hợp này sao lại khó như thế, anh lặng lẽ bước đi ra ngoài trước bỏ lại cái dám bác sĩ sau lưng. Có lẽ lần này anh làm cho bọn họ bất ngờ nhất bởi vì họ chưa bao giờ thấy sự do dự, chần chờ thiếu tự tin ở anh.

Trời cũng đã hơi trưa, ánh nắng đậm đần xuyên vào khung cửa sổ. Cô gái đang nằm trên giường bệnh đôi mắt đang nheo lại và dần mở ra một cách khó khăn, đôi tay cô đang cô chống vào thanh giường nhấc mình ngồi dậy, đầu óc cô vẫn còn mơ hồ rất nhiều, những chuyện gì đã xảy ra dường như cô không còn nhớ chuyện gì nữa hết…….. quá nhiều vấn đề.

- A… đây là ở đâu? Sao cổ mình lại đau như thế? Đau đầu quá đi mất….. – cô nặng nhọc bước đi xuống đất.

Bước ra khỏi phòng, Minh Hạ cảm thấy hình như ai cũng đang nhìn cô với một ánh mặt xa lạ hết, các cô y tá thì cứ chụm lại xì xào về điều gì đó. Từ đâu xa có một nhóm y tá chạy lại bắt lấy hai cánh tay cô.

- Cô còn dám đi xung quanh quanh phá rối? Lúc sáng cô làm loạn bệnh viện này chưa đủ sao? – một cô y tá quát thẳng vào mặt cô.

- Chị nói gì…… tôi…..tôi không hiểu…. – mặt cô ngơ ngác.

Nghe cô nói vậy gương mặt cả bọn kia đều khá bất ngờ nhưng cô đâu có biết có một ánh mặt luôn luôn theo dõi cô từ đằng xa bên trong ánh mắt ấy là biết bao dã tâm độc ác. Về phần Minh Hạ cô cảm thấy có nhiều khúc mắt trong lòng, tại sao bọn họ lại đối xử với cô như vậy? Tuấn Kiệt đang ở đâu? có chuyện gì chăng?

- Cô đi mau về phòng cho tôi, tránh để lúc cô nổi điên rồi làm tổn hại người vô tội. – một y tá lôi cô.

- KHÔNG…..KHÔNG…. KHÔNG BAO GIỜ!..... CỨU TÔI VỚI…CỨU – cô vừa khóc vừa vùng vẫy.

- Thả bệnh nhân này ra – một giọng nói nghiêm khắc làm bọn y tá phải cúi đầu.

- Ơ…..CHÀO VIỆN TRƯỞNG! – tất cả đồng thanh.

Một anh chàng cũng còn khá là trẻ nhưng không đẹp trai bằng Tuấn Kiệt đâu nha đang đứng trước mặt cô, đôi mắt anh ta chạm vào đôi mắt uất ức của cô. Kể từ khi nào cô luôn bị tai họa như thế? Bọn họ thật tàn nhẫn, cô cũng là một con người mà, anh ta ra lệnh cho bọn y tá đi rồi cô cũng lẽo đẽo theo sau.

- Anh là viện trưởng ở đây? – cô lên tiếng trước.

- Phải! cô là Laura? Henry đặc biệt căn dặn tôi phải để ý đến cô.- viện trưởng quay lại nhìn cô.

- Cám ơn anh viện trưởng, bây giờ anh đi làm việc đi, tôi đi dạo một lát tôi về.

- Nhưng…..

Minh Hạ vẫy tay ý bảo không cần nhưng theo cảm nhận được cái anh viện trưởng đó luôn âm thầm đi theo sau lưng cô, mặc kệ đi dù gì bên ngoài viện trưởng là lớn nhất nhưng thật tế anh mới là chủ ở đây chính viện trưởng mới là cấp dưới của anh sao có thể không nghe theo được chứ. Đi vòng vòng một lát cũng chán Minh Hạ tính đi về phòng thì gặp được một cái cảnh bắt nạt người mà cô đã gặp khi lần đầu đến đây.

“ Cô ta là ai? Sao cô ta lại có thể ăn hiếp, chửi bới mấy chị y tá kia kinh khủng đến thế? Đúng là độc ác” – lòng thầm nghĩ.

Bất giác cô liền đi theo cái người kia, nhìn kĩ chị ta cũng mặc đồ y tá mà hơi khác một chút đang miên man suy nghĩ thì trực giác mách bảo điều gì đó làm cô dừng lại, không ngờ khi ngước lên nhìn thì thấy căn phòng này quá quen thuộc mà chính xác hơn đó là phòng của bác sĩ Henry là anh chớ ai.

Thấy cô ta hí hửng bước vào trên tay còn cầm một ly cà phê, tự dưng trong lòng Minh Hạ có chút khó chịu. Trong lòng cô nổi lên một cái cảm giác cô ta giống với con ả Zoe, nhưng cũng có khi là không đúng thì sao? Chỉ có quan sát là cách tốt nhất.

- Bác sĩ Henry, em đã pha cho anh một tách cà phê đây. Trông anh có vẻ mệt mỏi nhỉ? – cô ta đặt tách cà phê xuống.

- Y tá LiLy, mong cô có thể cẩn trọng hơn một chút, nếu tôi không có gọi thì đừng tùy tiện như vậy. – anh khó chịu.

- Không có sao đâu! Đây là chuyện em có thể làm mà!- cô ta cứ đứng đó.

Bên ngoài này cô đang nấp ở cửa thấy mặt anh ngày càng nhăn nhó khó coi, còn cái con ả kia thì như âm hồn không tan cứ dai dẳng ở đó hoài. Hình như anh đang bị mắc số “ đào hoa” suốt ngày cứ gái theo, thấy thế cô liền nảy ra một ý để giải thoát cho anh.

Cánh cửa chợt mở ra, Minh Hạ chạy vào khóc nức nở với anh.

- Huhu….. bác sĩ ơi….cứu em với….. em đau đầu lắm….hic..hic.

- Hạ, em bị làm sao vậy? Em có sao không? Sao em không gọi bác sĩ mà chạy đến đây? – anh đứng dậy chạy đến đỡ lấy cô.

Và tất nhiên cái con y tá kia thấy cái cảnh mà anh lo lắng như thế tức lắm chứ nhưng biết làm sao ai bảo ả ta đi làm phiền anh. Ở ngoài thì cô làm bộ khóc nức nở để anh lo lắng nhưng trong lòng thì vui muốn chết đấy chứ. Lúc trước là anh diễn kịch để gạt cô, hôm nay đến lượt Hạ ra tay, hai người đúng là “ Cặp đôi diễn xuất” mà.

- Bác sĩ Henry để tôi giúp anh đưa bệnh nhân này về phòng, anh cứ ở đây nghỉ ngơi. – cô ta không thể không lên tiếng.

- Không thể nào! Huhu…..em không cần chị ta đâu, em muốn anh bác sĩ đưa em đi thôi, em chỉ thích bác sĩ thôi! – cô ôm chặt lấy anh trước mặt con y tá đó.

Câu nói của Minh Hạ làm anh bất ngờ lắm chứ, không biết là cô đang tỉnh hay còn bệnh mà sao cứ như thế, nói vậy thôi nhưng lòng anh thì rất là vui. Minh Hạ sao có thể bỏ lỡ cơ hội mà đổ dầu vô lửa trong người cô ta chứ?

- Cô tránh ra đi, để tôi đưa cô ấy về phòng bệnh, Laura đang khó chịu.

Ngắn, gọn, xúc tích, làm ả ta tức giận, giải thoát, vui, đó là những suy nghĩ bây giờ trong lòng Hạ. Khi vừa ra khỏi phòng và không nhìn thấy mặt của cô ta nữa bấy giờ lòng cô mới nhẹ đi nhiều.