Một Đời An Ca

Chương 46




Tần Mặc Bắc bị Triệu An Ca túm lên lầu.

Dù thế nhưng anh vẫn thấy vui đến mức gần như không thể nhịn được cười.

Ngược lại vẻ mặt Triệu An Ca rất bình tĩnh cảnh cáo anh, “Nghiêm túc cho em!”

Vào trong phòng, Tần Mặc Bắc liền kể chi tiết cuộc gặp mặt với Lâm Tiểu Nhã.

Thái độ thầy Tần rất thành thật, kể hết không bỏ sót chi tiết nào, kể cả việc Lâm Tiểu Nhã cởi hết quần áo rồi bỏ chìa khóa vào trong áo lót của cô ta.

Triệu An Ca thật sự tức giận, cực kỳ tức giận, “Vậy anh sờ rồi đúng không?”

Tần Mặc Bắc dựa vào sô pha hỏi, “Cái gì?”

Triệu An Ca trèo lên đùi anh, sờ lên ngực anh hỏi, “Ngực đó.”

Tần Mặc Bắc Bắc cười cười, “Em nghĩ anh là ai.” Nói xong nhìn nhìn cô, “Lớn hơn em.”

Triệu An Ca nhảy dựng lên, “Giỏi rồi, không chỉ nhìn mà còn nhìn rất kỹ nhỉ!”

Tần Mặc Bắc cười nhìn cô, “Trêu em thôi.”

Không đợi anh nói xong, Triệu An Ca liền hôn tới.

Niềm vui đến quá bất chợt, Tần Mặc Bắc bị cô hôn đến mức không nhìn ra phương hướng.

Cô của hôm nay vô cùng nhiệt tình, vừa hôn vừa giúp anh cởi quần áo, uốn éo trên người anh, ngay ca giọng nói cũng cực kỳ quyến rũ.

Người anh khó chịu hừng hực như lửa cháy.

Đột nhiên, đôi mắt tối sầm.

Triệu An Ca cầm lấy quần áo của anh dưới sàn ném lên trùm đầu anh lại

Tự mặc quần áo xong liền bỏ chạy, lúc ra khỏi cửa còn hung dữ nói một câu, “Dám nhìn ngực phụ nữ khác hả, chỉnh chết anh luôn!” Lại nói, “Tôi giận rồi, một tuần không được nói chuyện với tôi, không được hôn cũng không được chạm vào tôi.”

Nói xong đóng sầm cửa lại.

Tần Mặc Bắc đành phải đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh.

Cô tàn nhẫn thật!

Một tuần đó, Tần Mặc Bắc suy nghĩ một chút, một tuần hơi dài rồi.

Tần Mặc Bắc thu dọn tàn cục trên sô pha, bấm gọi điện thoại.

Cô không bắt máy, trực tiếp bấm tắt.

Tần Mặc Bắc nhìn di động, Triệu An Ca, xem như em giỏi, được lắm!

Triệu An Ca giận dỗi trở về nhà, hồi tưởng lại dáng vẻ chật vật của Tần Mặc Bắc nằm dưới đất bị cô ném quần áo lên đầu.

Hả giận lắm.

Qua ngày đi học thứ hai, Triệu An Ca từ xa đã thấy Tần Mặc Bắc đứng canh trước cổng trường.

Cô vừa đi vừa gặm ổ bánh mì trên tay.

Tần Mặc Bắc gọi cô. “Triệu An Ca.”

Triệu An Ca vẫn  gặm bánh mì, không thèm liếc nhìn anh một cái

Trần Mặc lại gần gọi,” Triệu An Ca ơi.”

Triệu An Ca phớt lờ anh và tiếp tục đi đi về phía trước.

Tần Mặc Bắc đi theo phía sau cô.

Nhìn dáng vẻ ấm ức của anh, Triệu An Ca chợt có chút không đành lòng, một anh càng đẹp trai như thế, đúng là không chịu nỗi.

Nhưng tưởng tượng đến cảnh anh bỏ tay vào trong ngực Lâm Tiểu Nhã, cô liền quyết tâm, anh xứng đáng bị như thế!

Cho dù đó chỉ là tưởng tượng của cô.

Cho đến khi đến lớp, Triệu An Ca cũng không nói một câu nào cùng Tần Mặc Bắc, rất có lập trường giữ vững lời hứa, không để ý thì không để ý, mặc kệ!

Lúc ăn cơm trưa, Tần Mặc Bắc lại gọi Triệu An Ca một tiếng.

Triệu An Ca vẫn không quan tâm.

Tần Mặc Bắc đem khay cơm đến chỗ đối diện cô, Triệu An Ca rất có chí khí, mắt cũng không nâng lên, chuyên tâm gặm xương trong khay của mình.

Tần Mặc Bắc gắp chân gà trong chén để qua khay cơm của cô.

Triệu An Ca giương mắt lên, cầm chân gà lên gặm.

Đưa thì ăn thôi.

Triệu An Ca ăn được một nửa, lúc này Tần Mặc Bắc mới bắt đầu động đũa.

Cô im lặng không một tiếng động, cố ý ăn chậm lại.

Chân Tần Mặc Bắc cọ cọ lên chân Triệu An Ca ở dưới bàn ăn.

Cô liền nhìn anh một cái rồi rụt chân lại.

Tần Mặc Bắc duỗi chân lên trước, cô liền lùi về sau.

Sau mấy hiệp, chân Triệu An Ca gần như sắp co lên tận ghế, cô trừng mắt liếc Tần Mặc Bắc, sau đó bưng khay cơm lên rời đi.

Tần Mặc Bắc khẽ cười, tiếp tục ăn cơm.

Triệu An Ca có nhiều tiết học vào buổi chiều, cho đến tận hơn năm giờ mới tan học. Chuyện đầu tiên khi đi ra khỏi giảng đường của cô chính là nhìn vào trong đám người.

Đệt, Tần Mặc Bắc chết tiệt lại dám không ở dưới lầu xin cô tha lỗi.

Cô không nhìn thấy anh.

Triệu An Ca đi về phía ký túc xá nữ sinh, từ đằng xa thấy Tần Mặc Bắc cầm một túi hộp cơm, không phải của căn tin trường, mà giống như mua tiệm cơm bên ngoài.

Triệu An Ca có thể ngửi được mùi sườn xào chua ngọt từ phía xa, đương nhiên đây chỉ là tưởng tượng của cô, dù cho mũi cô có thính cỡ nào, cũng không thể nào ngửi được mùi từ khoảng cách 50 mét.

Triệu An Ca đứng trước mặt Tần Mặc Bắc, duỗi tay, Tần Mặc Bắc liền giao túi trong tay ra.

Triệu An Ca cầm lấy chiếc túi, không quay đầu lại mà đi thẳng vào cổng ký túc xá nữ sinh.

Tần Măc Bắc nhìn bóng lưng cô mất dạng trong hành lang, lại nhanh chóng xuất hiện trên ban công ký túc xá, sau đó cô giơ tay làm tư thế ngắm bắn súng thẳng vào anh, bắn xong còn co tay lại thổi thổi vào ngón tay, làm y như thật.

Tần Mặc Bắc che ngực, phối hợp biểu diễn của cô.

Gân đó có hai nữ sinh đi tới hỏi, “Anh đẹp trai không sao chứ, anh có muốn đi phòng y tế không?”

Tần Mặc Bắc cười khoát tay nói, “Không sao, cảm ơn.”

Vui vẻ trêu hoa ghẹo nguyệt nhỉ, Triệu An Ca tỏ vẻ khinh bỉ.

Quách Tuyên Tuyên đi tới hỏi.”Sao thế, hai người cãi nhau à, hay anh đẹp trai chọc giận cậu?”

Triệu An Ca vừa nhìn theo bóng lưng Tần Mặc Bắc vừa nói. “Không có, trêu anh ấy thôi, tình thú ấy mà.” Vừa nói vừa giơ điện thoại ra chụp bóng lưng của anh, “Chậc chậc, chồng mình đẹp trai ghê hà, ngay cả bóng lưng cũng đẹp thần sầu luôn.”

Sau khi ăn xong hộp cơm tình yêu của Tần Mặc Bắc đưa, Triệu An Ca lấy sổ hộ khẩu  và chứng minh thư dưới gối nằm ra, cẩn thận bỏ vào trong túi xách, sau đó bắt đầu suy nghĩ nên mặc quần áo gì cho đẹp để chụp hình đăng ký kết hôn.

Không biết cục dân chính cho phép trang điểm không đây, thoa một chút son chắc là không sao, bằng không thì ảnh chụp không đẹp đâu. Còn có tóc, Triệu An Ca lấy gương nhỏ ra soi, cột lên thì đẹp hơn xõa tóc, vậy ngày mai cô sẽ cột tóc.

Cô nhìn lên đồng hồ, dã hơn chín giờ mà Tần Mặc Bắc vẫn chưa gọi điện thoại xin lỗi, đúng là quá đáng lắm luôn.

Tuy rằng cô sẽ không bắt máy.

Lúc mười giờ, Tần Mặc Bắc gửi qua một tin nhắn.

“Chín giờ sáng mai hẹn gặp ở cửa cục dân chính, yêu em!”

Triệu An Ca cười lạnh một tiếng, hừ, lại muốn chơi mình à.

Tần Mặc Bắc chờ thật lâu cũng không thấy trả lời nên không tắt điện thoại.

Mãi cho đến hơn mười hai giờ đêm, Triệu An Ca mới gửi tin nhắn, “Không ngủ được, mau dỗ em.”

Tần Mặc Bắc mỉm cười, rồi gửi một đoạn tin nhắn thoại, do tự anh hát bài ru ngủ.

Thanh âm của anh rất dịu dàng, mang theo một chút buồn ngủ hơi mơ màng, làm cho người nghe liền muốn ngủ.

Ngủ này chính là nghĩa trên mặt chữ, là giấc ngủ, ngủ đơn thuần, chứ không phải loại ngủ mà làm hoạt động gì đó.

Triệu An Ca gõ một dòng chữ, “Sau này ru con ngủ là phải nhờ anh dỗ rồi,”

Nhưng cô suy nghĩ một chút rồi xóa, không gửi tin nhắn nào qua.

Tức giận thì phải có dáng vẻ của tức giận, không để ý thì phải kiên quyết không để ý!

Triệu An Ca nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong lời hát ru của Tần Mặc Bắc.

Ngày hôm sau, dựa theo thời gian đã hẹn, hai người đều xin phép ngủ một ngày.

Lúc Triệu An Ca đến của Cục Dân Chính, từ đằng xa nhìn thấy Tần Mặc Bắc ôm một bó hoa hồng trong tay, quê mùa.

Hôm nay anh chọn một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời, ánh mắt chăm chú nhìn về hướng Triệu An Ca có thể đi tới.

Tần Mặc Bắc thấy Triệu An Ca, vẫy vẫy tay với cô.

Triệu An Ca đi tới, nhận lấy hoa hồng trên tay anh nhưng vẫn không nói chuyện.

Kỳ hạn một tuần còn chưa hết đâu.

Tần Mặc Bắc mỉm cười, hai người cùng nhau đi vào cửa Cục Dân Chính.

Người đi đăng ký hôm nay không tính là ít, ai ai cũng đều thân mật cười nói vui vẻ, thậm chí có một cặp ra sau cửa đứng hôn nhau như chốn không người.

Cả bầu không khí có thể nói là khá ngọt ngào.

Ngoại trừ một đôi Tần Mặc Bắc và Triệu An Ca.

Khi nhân viên công tác kiểm tra giấy tờ chứng minh thư, thấy hai người lạnh nhạt phớt lờ nhau, thiếu chút nữa người này còn nghĩ hai người đến để ly hôn.

Sau khi kiểm tra giấy tờ, điền thông tin rồi sau đó chính là chụp hình.

Triệu An Ca đi vào phòng chụp hình, ngồi xuống trước phông nền đỏ nhường vị trí bên cạnh cho Tần Mặc Bắc.

Tần Mặc Bắc mỉm cười, ngồi xuống cạnh cô.

Thợ chụp hình nhìn một lát rồi nói, “Sát thêm chút nữa, người đẹp à, không cần phải nghiêm túc vậy đâu.”

Triệu An Ca đành phải ngồi xuống bên cạnh Tần Mặc Bắc, điều chỉnh lại lại nét mặt.

Tần Mặc Bắc nhìn vào ống kính khẽ mỉm cười.

Triệu An Ca trộn liếc nhìn anh một cái, anh cười rất tươi.

Cô nuốt nuốt nước miếng, khẽ cười theo anh.

Thợ chụp hình chụp xong, hai người ngồi ngoài hành lang chờ lấy ảnh, lát nữa sẽ lấy để dán ảnh vào trong đơn đăng ký

Tần Mặc Bắc nghiêng mặt qua nhìn cô, “Em khát không, anh đi mua nước nha.”

Triệu An Ca quay đầu đi, không nói chuyện.

Không để ý thì không để ý, nói được thì sẽ làm được, Bồ Câu của thôn Thượng Pha, lời đã nói sẽ thì không nuốt lời.

Tần Mặc Bắc đúng lên nói, “Chờ anh ở đây nhé, đừng đi đâu đấy.” Nói xong đi dọc hành lang ra ngoài mua nước.

Triệu An Ca ôm bó hoa hồng, ngửi ngửi lên trên rất thơm lại đẹp nữa.

Khóe môi cô bất giác nhếch lên, mãi đến khi Tần Mặc Bắc trở về, cô mới thu lại nụ cười.

Tần Mặc Bắc vặn nắp chai nước khoáng ra đưa tới.

Triệu An Ca nhận lấy, một hơi uống hơn nửa chai, có lẽ do hơi khát.

À, không đúng, là khát chứ không phải có lẽ.

Chụp ảnh xong, đến trước cửa sổ nhận hồ sơ, lấy giấy đăng ký kết hôn.

Triệu An Ca nhét bó hoa vào tay Tần Mặc Bắc, chỉ chỉ toilet, ý nói cô muốn đi vệ sinh.

Triệu An Ca đi vào toilet nhanh chóng giấy kết hôn ra rồi hôn lên đó mấy cái, sau đó chụp lại ảnh kết hôn lại dán miệng lên hôn tiếp, mở ảnh chụp ra ngắm một lúc lâu.

Ảnh chụp rất đẹp, nhất là anh, ánh mắt như biết nói, tựa như nhìn xuyên qua bức ảnh.

Triệu An Ca sờ sờ lên con dấu in nổi của Cục Dân Chính, thật là quá tốt!

Cô đi đọc đọc lại mấy lần những dòng chữ trên đó.

Thấy sắp đến giờ, Cô cất giấy hôn thú rồi đi ra khỏi toilet.

Cô thấy Tần Mặc Bắc ngồi trên ghế dựa sát tường, trong tay cầm giấy hôn thú, khóe mắt mang theo ý cười.