Một Đời An Ca

Chương 41




Tần Mặc Bắc đứng dậy cũng phối hợp diễn với cô, nói “Không biết là ai, không để tên.”

Triệu An Ca bĩu môi, “Không biết là ai mà anh còn nhận rồi giặt luôn hả.”

Tần Mặc Bắc đi ra ngoài ban công, nhìn khăn quàng cổ treo trên móc áo nói, “Chắc là của con gái.” Nói xong nhìn cô, “Mà còn là một tiên nữ xinh đẹp.”

Triệu An Ca nhìn vào đôi mắt đượm ý cười của anh đáp. “Anh biết à?”

Tần Mặc Bắc khiêm tốn nói, “Cảm ơn em, ngoại trừ bà ngoại, xưa nay chưa có ai đan đồ gì cho anh cả.”

Triệu An Ca ngẫm nghĩ lại rồi nói, “Ơ, không đúng, lúc còn học trung học, dịp tết Nguyên Đán năm lớp 12 có vài bạn nữ trong lớp em đan quà cho anh mà, có khăn quàng cổ này còn cả bao tay luôn.”

Tần Mặc Bắc mỉm cười nói, “Nhưng chẳng phải anh không nhận rồi sao.”

Triệu An Ca ôm eo anh, “Sau này cũng không được nhận.”

Tần Mặc Bắc xoa xoa đầu cô, “Ừm, ngoài em ra, ai anh cũng không nhận.” Dừng lại một chút rồi nói, “Khi nào có thời gian thì cùng anh đi xem nhà nhé.”

Triệu An Ca hỏi, “Anh đổi nhà ạ?”

Tần Mặc Bắc mỉm cười nói, “Không phải, là mua nhà ở, sau này sẽ là nhà tân hôn của chúng ta.”

Nói đến nhà tân hôn, gương mặt Triệu An Ca đỏ bừng cả lên, cô ngẩng đầu lên nhìn anh nói. “Chúng ta mới năm hai thôi, vẫn còn sớm mà anh.”

Tần Mặc Bắc hôn nhẹ lên môi cô,”Anh gấp!”

Nói xong bế ngang người cô đi thẳng vào phòng ngủ. Dày vò cho đến tận bữa tối, anh mới buông tha cô.

Tắm rửa thay quần áo, bởi vì tình hình chiến đấu kịch liệt, hao tổn sức lực nên hai người vẫn còn nằm yên trên giường không nhúc nhích.

Tần Mặc Bắc nghiêng mặt qua hôn lên trán cô, “Tết năm nay, dẫn anh đi gặp ba và dì em nhé.”

Triệu An Ca nhìn anh nói, “Không phải anh đã gặp rồi sao?” Nói xong cô mới chợt nhớ, anh nói đi gặp mặt chắc là không phải chỉ gặp mặt bình thường nhỉ.

Tần Mặc Bắc sờ sờ lên đầu cô.”Triệu An Ca, anh muốn kết hôn”

Triệu An Ca còn nghĩ mình nghe nhầm, “Kết hôn?”

Hiện tại hai người mới học năm hai thôi mà!

Tần Mặc Bắc tiếp tục nói, “Sang tháng chín năm sau, anh đã đủ 22 tuổi rồi.”

Triệu An Ca ôm anh thật lâu cũng không nói chuyện, sau đó cô ngẩng đầu lên hỏi, “Anh thích con trai hay con gái ạ?”

Tần Mặc Bắc mỉm cười, “Vẫn còn sớm, ít nhất cũng phải đợi công việc ổn định đã.”

Triệu An Ca nghiêm túc nói. “Vậy anh thấy Tần Như Nguyệt dễ nghe hay là Tần Như Họa nghe hay hơn?”

Tần Mặc Bắc véo nhẹ lên mũi cô, “Còn lựa chọn nào khác không?”

Triệu An Ca bật dậy nghĩ, “Em cho anh chọn đó.”

Tần Mặc Bắc đúng dậy mang dép vào, “Được, chờ anh rảnh rồi sẽ suy nghĩ từ từ vậy.” Nói xong đi về phía phòng bếp vừa hỏi, “Mì thịt xào nha em.”

Triệu An Ca gật gật đầu, “Thêm hai trứng và 1 xúc xích nữa nha.”

Tần Mặc Bắc cúi đầu mỉm cười, bắt đầu rửa đồ ăn.

Dùng xong bữa tối, Triệu An Ca về đến nhà, dì đang dọn dẹp chén đũa, có vẻ như mọi người đã ăn xong,

Dì đi tới nói với cô, “Dì nghĩ tối nay con không về nên không để phần cơm cho con”. Lời nói có vẻ hơi thảo mai.

Triệu An Ca mỉm cười đáp, “Ăn ở ngoài rồi.”

Triệu Tiểu Tinh chạy tới, quấn lấy Triệu An Ca chơi, Triệu An Ca sờ đầu cậu nhóc nói, “Lần sau chị sẽ chơi với cưng, hôm nay chị mệt nên muốn nghỉ ngơi sớm.”

Hôm nay cô bị Tần Mặc Bắc dày vò đến quặn cả thắt lưng.

Triệu Tiểu Tinh nịnh nọt chạy đến bên cạnh cô, “Chị ơi, em mát xa cho chị nha?”

Triệu An Ca vò vò đầu cậu, “Cảm ơn cưng, hôm nay không được chị mệt rồi, lần sau nha, chị sẽ ghi sổ trước vậy.”

Triệu Tiểu Tinh chu chu môi làm nũng, “Gần đây chị không có chơi với em gì hết á.”

Triệu An Ca bị chọc cười đau cả bụng, “Được được, hôm nay cho cưng nhảy trên gường chị một chút đó, đi nào. “Nói xong liền kéo tay Triệu Tiểu Tinh.

Triệu Kiến Nghiệp đang ngồi trên sô pha phòng khách đứng dậy, nói với Triệu An Ca, “Theo ba lên phòng, ba có chuyện muốn nói với con.”

Triệu An Ca đành nói với Triệu Tiểu Tinh, “Cưng lên phòng nhảy trước đi, chị lên sau nha.” Nói xong đưa chìa khóa phòng ngủ cho cậu.

Triệu An Ca đi theo Triệu Kiến Nghiệp lên thư phòng.

Đoán chừng cũng chẳng có chuyện gì tốt, mỗi lần ba cô bảo cô lên thư phòng chả có gì hay, lần nào cũng chốt sổ bằng một trận cãi vã.

Tình cảm cha con hai người đều tồn tại dựa trên những cuộc cãi nhau thế này.

Nhìn về ngoài thì vẫn tạm ổn, mặc dù không tính là thân thiết nhưng cũng không giống những cặp cha con bình thường khác. Nhất là những lúc có dì ở nhà, hai cha con rất dễ xảy ra xung đột.

Vào thư phòng, Triệu An Ca ngồi xuống ghế chờ Triệu Kiến Nghiệp nói chuyện.

Triệu Kiến Nghiệp hỏi, “Bữa chiều con ăn ở đâu?”

Triệu An Ca thành thật đáp: “Nhà bạn trai con.”

Dù sao thì mọi người trong nhà đều biết cô có bạn trai thì chẳng việc gì phải giấu diếm. Vả lại cô cũng chưa kết hôn, không yêu đương mới gọi là bất bình thường.

Không đợi Triệu Kiến Nghiệp nói chuyện, Triệu An Ca tiếp tục nói, “Tết năm nay, con dẫn anh ấy về cho ngài gặp.”

Triệu Kiến Nghiệp chuẩn bị mở miêng lên tiếng thì bị Triệu An Ca cắt ngang, “Hoàn cảnh gia đình anh ấy bình thường, trước kia cũng giàu có nhưng hiện tại cũng không đến nỗi nào, có thể mua được nhà tân hôn, dáng vẻ rất đẹp trai, cao một mét tám sáu, biết vẽ tranh biết đánh đàn, tiền lương một tháng kiếm được còn nhiều hơn so với nhân viên văn phòng. À, còn nữa, anh ấy đang là sinh viên, nghề nghiệp tương lai là thầy giáo. Trong nhà có mẹ, bà không đi làm nhưng lại xinh đẹp, bà thích xem Shakespeare, ông bà ngoại thì có tiền lương hưu, anh ấy không còn ba.”

Triệu An Ca nói lèo một hơi tất cả những gì Triệu Kiến Nghiệp muốn hỏi. Trong khi Triệu Kiến Nghiệp còn đang từ từ tiêu hóa những lời Triệu An Ca nói, Triệu An Ca bổ sung thêm một câu:

“Ngài còn muốn hỏi gì nữa không ạ?”

“Thằng nhóc đó muốn trở thành giáo viên à?”

Triệu An Ca gật gật đầu nói, “Vâng, anh ấy rất hợp với nghề này.”

“Làm giáo viên thì lương được bao nhiêu chứ?!”

Triệu An Ca cười lạnh một tiếng, không nói chuyện. Một lát sau mới lên tiếng, “Giáo viên chính là những “kỹ sư tâm hồn” của nhân loại.”

Vốn dĩ Triệu Kiến Nghiệp đang tức giận, vừa nghe cô nói như thế lại cảm thấy buồn cười, cười xong lại muốn tức giận, nhưng ngẫm lại thấy dường như không thể phản bác được.

Triệu Kiến Nghiệp đành lấy điện thoại ra, lướt lướt vài cái rồi mở một tấm ảnh, nói, “Đây là con trai của chú Trương con, đang du học ở Mỹ, Tết năm nay sẽ về, hai đứa gặp mặt đi.”

Triệu An Ca không xem hình, “Không gặp, người ta đi du học, con nuôi heo, không xứng.” Dừng lại một chút rồi nói. “Giáo viên là xứng với con nhất rồi.”

Triệu Kiến Nghiệp thiếu chút nữa là bị Triệu An Ca chọc cười, nhưng ông cố nén tỏ ra uy nghiêm. “Con phải đi một chuyến, đi gặp là được, không được từ chối.”

Triệu An Ca nhướng mắt hỏi, “Đi gặp mặt thì con được bao nhiêu tiền?”

Triệu Kiến Nghiệp nhìn cô nói, “Mười vạn.”

Triệu An Ca miễn cưỡng gật đầu, “Vậy thì được, dù bận trăm bề nhưng con sẽ nhín ra 2 tiếng để gặp mặt vậy.”

Dù sao cũng chỉ là một bữa cơm, không sao hết.

Tuy là nói như thế, nhưng cô vẫn có chút chột dạ,

Nếu không phải vì mười vạn tệ kia, chắc chắn cô sẽ không đi.

Tần Mặc Bắc nói muốn mua nhà tân hôn, còn không chịu để cô xuất tiền, còn nói là đó là nhà anh mua cho cô, viết tên của hai người, nhưng Triệu An Ca nghĩ cô sẽ trả phần tiền trang trí nhà.

Buổi tối trước khi đi ngủ cô luôn suy nghĩ, có nên nói trước với Tần Mặc Bắc một tiếng hay không.

Nói thì sợ anh nghĩ nhiều, còn không nói thì trong lòng lại bất an. Cuối cùng Triệu An Ca cắn răng gửi tin nhắn cho Tần Mặc Bắc, nói là cô đi ăn với bạn.

Sắp đến Tết, con trai của chú Trương gửi địa chỉ nhà hàng cho Triệu An Ca.

Triệu An Ca vừa nhìn địa chỉ, suýt chút nữa nhảy dựng lên, Miro! là nhà hàng mà Tần Mặc Bắc đánh đàn, chắc chắn là không được. Cô chọn bừa một địa chỉ khác bên cạnh Miro là nhà hàng Mini, dùng cơm xong là có thể đến đón Tần Mặc Bắc, hai người còn có thể hẹn ra ngoài.

Trước ngày Triệu An Ca hẹn gặp ăn cơm một ngày, Tần Mặc Bắc bị quản lý nhà hàng Miro gọi qua, nói cách đây mấy ngày, em gái của ông chủ có lại đây dùng cơm, thấy anh đánh đàn hay, rất thưởng thức nên muốn anh qua Mini chơi đàn.

Ở đâu cũng phải đàn, đối với Tần Mặc Bắc mà nói, chỉ cần có một cây đàn dương cầm là tốt rồi.

Sáu giờ rưỡi tối hôm sau, Tần Mặc Bắc đúng giờ có mặt tại nhà hàng Mini.

Hoàn cảnh nhà hàng không tệ, so với Miro thì không khác nhau lắm.

Tần Mặc Bắc ngồi trên sân khấu biểu diễn, cùng với không khí lúc này của nhà hàng đã tạo nên một khung cảnh trang nhã và đẹp đẽ.

Lúc tiếng đàn vang lên, cả nhà hàng yên tĩnh hẳn, có người ngồi nghe say sưa, có người thì nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Khoảng bảy giờ ba mươi, một chàng trai mặc tây trang thắt cà vạt bước vào nhà hàng, nhìn có vẻ trạc tuổi Tần Mặc Bắc.

Anh ta ngồi ở vị trí gần cửa sổ đợi ai đó.

Lúc Triệu An Ca đến, vừa vào cửa liền thấy Tần Mặc Bắc đang biểu diễn trên sân khấu, ngay lập tức cô còn cho rằng mình đến nhầm chỗ.

Chẳng phải Tần Mặc Bắc đang ở Miri sao, thế nào lại ở Mini rồi!

Triệu An Ca quay trở ra, nhìn lại tấm biển trên cửa nhà hàng một lần nữa, đúng là Mini mà, nhưng người kia cũng đúng là Tần Mặc Bắc luôn.

Cô cúi người, lấy túi xách che mặt lại, lặng lẽ chui vào trong góc tường.

Cô đứng yên không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tần Mặc Bắc, cho dù đã gần đến giờ hẹn, cô cũng không nhúc nhích.

Mãi cho đến khi tiếng đàn dừng hẳn, lúc anh bước xuống sân khấu nghỉ ngơi thì Triệu An Ca gọi tên anh.

“Tần Mặc Bắc.”