Một Đời An Ca

Chương 12




Tần Mặc Bắc hại chết em gái Lưu Cương?

Không có khả năng, bình thường cậu ấy không nói chuyện với con gái mà.

Từ đằng xa Triệu An Ca đã nhìn thấy Tần Mặc Bắc đang bước tới từ phố ăn vặt, dường như anh không chú ý đến tình huống ở đây, bước đi rất chậm rãi.

Cô không muốn anh đánh nhau ở cổng trường, chắc chắn sẽ bị giáo viên bắt. Cho dù bị oan uất như thế nào đi nữa, thì cũng là tội đánh nhau, sẽ không có kết cuộc tốt.

Triệu An Ca nghĩ một hồi, đi vòng qua Lưu Cương và cây lớn, chạy nhanh vào bên trong chốt bảo vệ ở cổng trường, chỉ ra bên ngoài, hô lên với chú bảo vệ, “Chú ơi, chú thằng dê xồm ở ngoài, nó sờ mông con.”

Lưu Cương vẫn còn ngạc nhiên, lúc nãy còn diễu võ dương oai, nói chạy liền chạy, không biết đầu óc có bệnh hay không nữa.

Hai chú bảo vệ vừa đi vừa chỉ về phía Lưu Cương, hô lớn, “Thằng mất dạy, không được chạy!”

Lưu Cương ngớ ra, đây là nói hắn đó hả?

Hắn ta nhanh chóng phản ứng kịp, liền co cẳng chạy trốn.

Chú bảo vệ đuổi theo mấy bước cũng không kịp, đành phải vòng trở về.

Triệu An Ca không đứng ở chốt bảo vệ lâu, thừa kịp không có người chú ý liền đi về hướng ký túc xá.

Tần Mặc Bắc đến cổng trường thấy hai chú bảo vệ đuổi theo Lưu Cương, rồi nhìn vào bên trong trường, thì thấy Triệu An Ca đang đi vào bên trong.

Anh bước vào thật nhanh, kịp thời đuổi theo cô.

“Triệu An Ca.”

Cô nghe tiếng gọi, quay đầu lại thấy Tần Mặc Bắc, rồi đi ra cổng trường nhìn nhìn, không phát hiện Lưu Cường, lúc này mới cười với anh, “Chào buổi sáng, hotboy.”

Tần Mặc Bắc cười với cô, “Cảm ơn.” Dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Về sau thấy hắn thì phải đi vòng chỗ khác, không được như hôm nay nữa đấy.”

Triệu An Ca bước đến bên cạnh Tần Mặc Bắc, ngửi ngửi lên người anh, “Cậu xịt nước hoa hả.”

Tần Mặc Bắc nâng tay áo lên ngửi, “Đâu có đâu.”

Triệu An CA ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt nhìn anh, “Là mùi thơm của đàn ông, chỉ muốn cắn một cái.”

Tần Mặc Bắc đứng lại nói, “Cả ngày, không nghĩ cái gì đàng hoàng, cậu biết sáng nay học tiết gì chưa đó?”

Nói xong nghiêng mặt qua chỗ khác, khóe môi hơi hơi cong lên mỉm cười. Nụ cười xấu xa chỉ lóe lên trong chớp mắt.

Triệu An Ca nghĩ nghĩ rồi đáp, “Buổi sáng có tiết thí nghiệm sinh học.”

Tần Mặc Bắc ừ nói, “Lo mà học cho tốt đi.”

Triệu An Ca nhìn anh cười, “Vậy cậu có thưởng gì không hả?”

Tần Mặc Bắc cười cười, hỏi, “Cậu muốn tôi thưởng cái gì?”

Triệu An Ca ngẩng đầu nhìn anh hỏi, “Cậu có cho không đã?”

Tần Mặc Bắc nghiêng mặt qua một bên, nghiêm túc đá, “Lần thi cuối kỳ này, nếu nằm trong tốp 10 của lớp cậu sẽ có thưởng, nếu trong tốp 3 thì có thưởng lớn hơn.”

Triệu An Ca cười hì hì hai tiếng hỏi, “Cậu thưởng cái gì thế?”

Tần Mặc Bắc đáp, “Bí mật.”

Có mấy cô gái ở phía trước bước đến, lúc đi ngang hai người, còn cười nói xì xầm, Triệu An Ca quay đầu lại nhìn, cô lập tức nhận ra, nữ sinh dáng người cao ở phía trước thích Tần Mặc Bắc, mấy người còn lại thì đang đùa giỡn.

Ngược lại Tần Mặc Bắc không có phản ứng gì, ngay cả liếc mắt cũng không nhìn các cô ấy một cái.

Lúc gần đến dưới lầu dạy học, Triệu An Ca chợt nhớ ra hỏi, “Làm sao Lưu Cương tìm đến trường học rồi, mới khai giảng mấy ngày thôi, hắn ta lấy tin tức ở đây không biết, hay chúng ta có nội gián vậy?” Rồi nói thêm, “Lát nữa tớ phải tra khảo Triệu Bân mới được.”

Tần Mặc Bắc trầm mặc một chút rồi đáo, “Không phải Triệu Bân đâu, chuyện này cậu đừng lo, trong trường học hắn ta không dám làm bậy đâu.”

Triệu An Ca hơi lo lắng nói, “Bây giờ cậu đang ở ngoài, vậy cậu có muốn về ký túc xá ở không?”

Tần Mặc Bắc đáp, “Không chuyển, phòng ký túc xá nhỏ lắm, không thể vẽ tranh được.”

Đến ký túc xá nữ sinh, hai người tách ra, Tần Mặc Bắc đi đến khu giảng đường.

Triệu An Ca trở lại ký túc xá, Quách Tuyên Tuyên ngoắc tay với cô nói, “Có người tỏ tình với nam thần của cậu trên diễn đàn trường kìa, mấy ngàn từ luôn, văn hay chữ tốt lắm.”

Triệu An Ca chạy tới nhìn, đúng là có thật này.

Văn chương tốt cũng không tệ lắm, nhưng còn thua xa mấy con đường so với Triệu An Ca.

Cô lập tức để lại bình luận, “Nam thần là của tôi, mấy người xê ra!” Lúc này vẫn còn đang dùng điện thoại của Quách Tuyên Tuyên.

Thế nhưng có không ít người bấm thích cho cô, đoán chừng mấy lời này là tiếng lòng của đại đa số nữ sinh.

Tiết học buổi sáng kết thúc, buổi chiều không có khóa, cô ngủ trưa một giấc dài, rồi tự ngẫm về chuyện đại sự trong đời.

Cô gửi một tấm ảnh chụp cho Tần Mặc Bắc, hỏi anh có thể đăng tấm hình này diễn đàn trường hay không, có như vậy thì mới chặn được ong bướm xung quanh anh.

Tần Mặc Bắc trả lời cô, “Ảnh do cậu chụp, cậu làm chủ.”

Triệu An Ca lập tức soạn sẵn bài đăng, chỉ một dòng.

Cô thò đầu xuống giường dưới của Quách Tuyên Tuyên hỏi, “Hai Huyên*, tài khoản trên diễn đàn trường là mã số sinh viên của chúng ta hả, rồi tự mình tạo mật khẩu luôn hay sao?”

(*) Từ Huyên đọc là [xuān] đọc lên giống với từ Tuyên [xuān], tên cô ấy có 2 chữ Tuyên nên gọi là Hai Huyên.

Quách Tuyên Tuyên vừa chơi điện thoại vừa đáp, “Đúng rồi, cậu định làm gì?”

Triệu An Ca cười cười, không trả lời.

Nửa giờ sau, trên diễn đàn trường xuất hiện một bài đăng, “Đau lòng quá mà, sao mấy anh đẹp trai đều có bạn gái hết ráo rồi!”

Kèm theo đó là bức hình có một nam một nữ đứng cạnh nhau.

Chàng trai trong ảnh hơi nghiêng nghiêng đầu, hình như đang nói chuyện với cô gái, dáng vẻ rất dịu dàng.

Bức ảnh nhanh chóng bị mấy bạn học đào ra, chàng trai này chính là hotboy mới nhận chức Tần Mặc Bắc.

Còn cô gái bởi vì chỉ lộ ra cái đầu, không rõ danh tính.

Triệu An Ca nhìn màn hình di động cười toe toét, nhận ra là tốt rồi, để cho tất cả mọi người nhìn thấy, người này là người có vợ rồi nhá.

Bức ảnh này là cô nhờ Triệu Bân chụp giúp, hiệu quả cũng không tệ lắm, khá lãng mạn, hai bên đường là một hàng cây lớn.

Chỉ cần nhìn như vậy, nếu như cô và Tần Mặc Bắc thật sự là một cặp, đúng là quá tốt.

Mặc dù là giả vờ làm người yêu, nhưng thật ra cô muốn làm thật kìa, chẳng qua là Tần Mặc Bắc không chịu thôi.

Sau đó diễn giả thành thật, làm tới làm lui, làm đến khi nào thành sự thật mới ngừng.

Bây giờ cô cũng chỉ mới suy diễn lung tung thôi, giống như giấc mộng xuân. Xuân hết mộng tan, tỉnh dậy là mất hết.

Quách Tuyên Tuyên ở giường dưới đột nhiên nhảy dựng lên, gọi cô, “Bồ Câu Lớn, nam thần nhà cậu có chủ rồi, mau xem diễn đàn đi, cô nàng nào xuống tay nhanh nhanh thế không biết.”

Triệu An Ca thò đầu đáp, “Đừng gấp, tớ đó.” Nói thêm, “Tớ đây là giúp người làm niềm vui, giúp hotboy chặn hoa đào mà thôi.”

Quách Tuyên Tuyên bước xuống giường, ghé vào bên giường Triệu An Ca, cười nói, “Tần Mặc Bắc chắc là thích cậu đó.”

Triệu An Ca liền thở dài một hơi, “Thật ra tớ cũng muốn vậy lắm.”

Quách Tuyên Tuyên đưa bức ảnh trên diễn đàn ra cho Triệu An Ca xem, “Mặc dù cậu ấy chỉ lộ ra nửa mặt, nhưng cậu thấy chưa, ánh mắt này, rất dịu dàng, khóe miệng cũng có ý cười, cái này chính là chứng minh thích cậu đó.” Sau đó ngón tay lướt xuống dưới, “Cậu xem bình luân ở dưới đi, đâu có ai nghi ngờ gì đâu, ai cũng hâm mộ ghen tị, cái này chứng minh điều gì cậu biết không, chứng minh ánh mắt quần chúng nhân dân trắng sáng như tuyết đấy, hai người chắc chắn là có gian tình!”

Triệu An Ca nhìn bức ảnh chằm chằm một hồi lâu, quả thật hơi giống.

Đang mải mê ngắm trai, chợt có một cuộc điện thoại gọi tới, là một số máy lạ.

Triệu An Ca bắt máy.

“A lô, Triệu An Ca đấy à, anh là Hứa Thanh đây.”

Triệu An Ca suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Hứa Thanh?”

Đối phương nói, “Không phải em đăng ký câu lạc bộ hội họa sao, anh là hội trưởng, hôm ấy ở cửa căn tin, chúng ta còn bắt tay nhau nữa đó.”

Cuối cùng Triệu An Ca mới nhớ ra, “Chào hội trưởng, chào anh.”

Hứa Thanh tiếp tục nói, “Năm giờ chiều mai, câu lạc bộ có hoạt động, em nhớ mang theo bảng vẽ, giấy, cọ vẽ và màu nhé.”

Triệu An Ca đáp, “Em chưa mua cọ, chiều nay tan học em sẽ đi mua.”

Hứa Thanh cười cười, “Em không cần mua đâu, anh sẽ tìm cho em một bộ, đàn anh trước khi tốt nghiệp còn dư lại.”

Triệu An Ca từ chối, “Vậy thì ngại lắm ạ, ngày mai em sẽ tự mình chuẩn bị, cảm ơn anh nha.”

Cúp máy, Triệu An Ca lập tức gọi điện thoại cho Tần Mặc Bắc.

“A lô, Tần Mặc Bắc, cậu có tiện nói chuyện không, tớ có chuyện muốn hỏi.”

Tần Mặc Bắc ừ, “Chuyện gì thế?”

Triệu An Ca cười cười, “Câu lạc bộ hội họa của bọn tớ có hoạt động, tớ muốn mua một bộ dụng cụ vẽ tranh, nhưng không biết sử dụng loại nào, tối nay tan học cậu có thể đi xem với tớ được không?”

Tần Mặc Bắc ừ nói, “Vậy tôi sẽ đợi cậu ở cổng trường nhé.”