Làm lễ xong cả nhà cùng dùng tiệc, nói đơn giản nhưng cũng đến mấy bàn, vì cả họ hàng nội ngoại của nàng cũng đông, chưa kể mấy chị họ của nàng còn mang cả người yêu đến, nhưng mọi thứ vẫn đâu vào đấy, ai cùng vui vẻ dự tiệc.
Nàng và Du Thiên Ân thay đồ khác cho thoải mái và cũng xuống ăn tiệc cùng mọi người, chỉ có điều trong lúc vui vẻ thì cũng có những điều khiến nàng khó chịu. Người khiến nàng khó chịu nhất chính là người cô ba là chị của ba nàng, trong lúc ăn ngoài mặt vui vẻ cười cười nói nói, nhưng luôn miệng hỏi Du Thiên Ân, nào là công việc, nào là tiền lương, cũng tiện thể khoe luôn người yêu của con gái mình là giám đốc.
Không những vậy, chị họ này tính tình cũng rất là giống, cộng thêm cái tên người yêu giám đốc kia, mặt cứ vênh váo nhìn rất mất thiện cảm.
Cuối cùng nàng nhịn không nổi liền lên tiếng.
- Dạ con cám ơn cô ba đã quan tâm, nghề của chồng con cũng không đến nỗi nào mà không nuôi nỗi con, với lại con không phải là kẻ ăn bám, con có thể tìm việc hai người làm thì vẫn đủ lo cho cuộc sống.
Nói xong nàng liếc nhìn người chị họ kia, nhìn mặt có vẻ nhột vì bản thân chị ta là một người ăn bám chính hiệu, không chịu đi làm bám lấy ba mẹ, nay lại cố bám vào tên người yêu kia, thấy chị ta xám mặt như vậy tâm trạng nàng cũng đỡ hơn một chút.
- Được vậy thì tốt thôi, có điều cháu rể này nhìn đẹp trai như vậy làm hoạ sĩ nghèo thì phí quá, hay thử làm người mẫu xem, biết đâu lại khá lên.
Tức chết nàng rồi, nói câu nào là bới móc, khinh thường câu đó. Nàng định mở miệng thì Du Thiên Ân liền lên tiếng.
- Con cám ơn cô đã quan tâm.
Có lẽ vì là ngày vui nên Du Thiên Ân không muốn thêm phiền phức, nàng cũng không muốn bận tâm đến nữa. Cứ tưởng khó chịu ra mặt thì sẽ ổn, đến khi tiệc tàn, mọi người về gần hết ba mẹ nàng thì còn bận lo cho nội ngoại, nàng và Du Thiên Ân thu xếp đồ chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật, nhưng cô ba và chị họ của nàng vẫn không buông tha cứ đi tới đi lui để khoe khoang, nói này nói kia.
- À Thanh Tâm này, sao không thấy con treo hình cưới ở ngoài, không phải là chưa chụp đấy nhé?
Chị họ của nàng đứng bên cạnh liền thêm mắm thêm muối vào.
- Em cũng thật là không bảo với chị một tiếng, chị giới thiệu cho cửa hàng chụp hình rẻ một chút, đám cưới mà đơn điệu như vậy em không thấy tủi thân sao?
Nàng bực tức đến xì khói, hôm nay nàng kết hôn là ngày trọng đại, là ngày đáng chúc mừng và vui vẻ, rốt cuộc cũng bị mấy người này làm mất hết cảm xúc. Mấy người này cũng thật là công kích nàng và Du Thiên Ân liên tục, ba mẹ nàng có ở đó thì im lặng không nói gì, cứ đến khi, chỉ có hai người nàng là liên tục nói không ngừng.
- Nghe nói anh là hoạ sĩ, đúng lúc có việc nhờ anh làm đây, công ty của tôi cần vẽ mấy bức tranh trong phòng toilet và bãi giữ xe, ngày mai anh rảnh không đến công ty tôi nhận việc nhé!
Không biết ở đâu lòi ra cái tên bạn trai của chị họ nàng, đưa danh thiếp cho Du Thiên Ân, mặt thì vênh lên rất láo. Du Thiên Ân không nhận mà chỉ cười rồi nói.
- Nghe nói anh là giám đốc của công ty nào đó, công ty anh tên gì thế?
Tên kia tưởng Du Thiên Ân muốn xin việc, cho nên càng vênh mặt, nói với giọng điệu rất tự cao.
- Là công ty X làm kinh doanh bất động sản, cầm lấy danh thiếp của tôi ngày mai đến công ty rồi gọi cho tôi.
- Ra là công ty này, nhưng tôi không nói mình nhận vẽ tranh, với lại tranh tôi vẽ là tranh nghệ thuật, không phải tranh trang trí cho nên anh thông cảm!!
Tên kia liền cười khinh bỉ.
- Vẽ gì vẽ cũng như nhau thôi, kiếm tiền mà cậu không muốn thì có nước cạp đất mà ăn!
- Này anh kia quá đáng vừa thôi! Nàng tức giận lên tiếng.
Tên kia nhìn nàng cười vênh váo, sao đó tiếp tục công kích Du Thiên Ân.
- Anh nói cho chú nghe, bản thân đàn ông không làm ra tiền thì thôi, nhưng chú lại lấy được vợ đẹp bây giờ thì không nói sau này thì chưa chắc chú có giữ được người ta không nữa! Hay là cứ bỏ nghề vẽ mà theo anh đây, trong công ty anh còn cần tuyển bảo vệ, lương cũng cỡ 5 triệu một tháng, nhiều hơn mấy bức vẽ của chú rồi!
Du Thiên Ân nghe xong gân xanh liền nổi trên trán, khinh khi hắn thì được, nhưng dám xúc phạm đến nàng, cái tên này là tự tìm đường chết?!
Nàng thấy vẻ mặt Du Thiên Ân xám xịt, trong lòng lo lắng kéo lấy tay hắn, Du Thiên Ân quay sang nhìn nàng, hắn vỗ nhẹ lên tay nàng ý bảo không sao, sau đó lấy điện thoại ra đi ra một góc và nói chuyện với ai đó. Cô và chị họ nàng được một phen cười khinh bỉ, còn tên kia thấy Du Thiên Ân không nói gì cứ nghĩ Du Thiên Ân sợ,tên đó lại được nước láo thêm một chút. Đúng là nồi nào úp vung nấy, cả chị họ và tên khốn này rất xứng đôi vừa lứa.
Mẹ ở trên lầu nghe được ở dưới nhà đang lớn tiếng, nên chạy xuống, lúc này cô và chị họ nàng liền giả vờ vui vẻ, mẹ nàng thấy nàng mặt mài hậm hực liền hỏi nàng làm sao, nàng khó chịu nói.
- Nghe tiếng chó sủa nãy giờ chói tai quá nên mệt rồi!!
Mẹ nàng đánh vào vai nàng một cái nhẹ cảnh cáo, rồi nói nhỏ.
- Ngày vui mà mặt cau có như vậy không tốt, nói chuyện cũng nói lời hay ý đẹp thôi!
Lúc này Du Thiên Ân đi đến chỗ nàng, rồi lễ phép thưa chuyện với mẹ nàng.
- Dạ con đã chuẩn bị xe rồi, để con và vợ con lên thưa nội và ngoại rồi chúng con đi.
Mẹ nàng tràn đầy ý cười nói:
- Ừ con, tranh thủ đi sớm đến nơi nhớ gọi về báo cho mẹ.
Lúc này cô và chị họ nàng hình như đã nghe thấy liền đến khoát tay thân thiết với mẹ nàng và hỏi.
- Tụi nhỏ định đi du lịch sao? Sao chẳng nghe nói gì cả.
Mẹ nàng chỉ cười cười rồi nói.
- Chuyện này cũng không quan trọng gì, đâu cần phải thông báo.
Chị họ nàng liền đổng đảnh nói.
- Sao không quan trọng hả mợ, nói ra để mọi người cùng vui mừng dùm em Tâm, là đi hàn quốc, Singapore, hay là qua thái lan? Nói về mấy nước đó để con chỉ mấy chỗ đẹp cho hai đứa đi tham quan, bạn trai con đưa con đi nhiều nơi lắm!
Chị họ nàng nói xong liền nũng nịu ôm tay tên kia, nàng ngán ngẩm mấy con người này, nói ra câu nào không nói móc người thì cũng khoe khoang, nhìn mà phát bệnh.
- Không đi xa như vậy đâu, sức khoẻ vợ con vừa hồi phục đường xa sợ lại mệt! Du Thiên Ân liền lên tiếng.
Chị họ và cô nàng vẻ mặt đang nhịn cười, trong lòng thần nghĩ Du Thiên Ân nghèo không có tiền đi nước ngoài mà còn ra vẻ, nếu không có mẹ nàng ở đây nhất định sẽ châm chọc vài tiếng.
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại của tên bạn trai của chị họ kia vang lên, hắn liền bắt máy, lúc vừa bắt máy thì mặt vẫn vui vẻ nhưng một hai giây sau đã biến sắc, lúc này mặt Du Thiên Ân hiện rõ ý cười. Nàng nhìn biểu hiện này của chồng mà có chút nghi hoặc, có phải Du Thiên Ân đã ra tay rồi không, nàng thầm nghĩ tên này đúng là xui xẻo, chọc ai không chọc lại chọc đúng Du Thiên Ân, người bị Du Thiên Ân giải quyết chỉ có một chữ là THẢM thôi!
Tên kia không còn vui vẻ liền đẩy chị họ nàng sang một bên, khẩn trương đi ra ngoài nói chuyện điện thoại, chị họ cũng không quan tâm lắm chỉ nhắm vào nàng mà hỏi thêm mấy câu, nàng buồn không muốn trả lời định kéo chồng lên lầu để gặp nội và ngoại, nhưng Du Thiên Ân bảo nàng ở lại một chút, đúng lúc đó bà nội và ngoại điều xuống lầu, các bà con thân quen cũng đến chào mẹ nàng, cũng như chúc phúc cho nàng rồi ra về. Lúc này điện thoại Du Thiên Ân reo lên, hắn không vội động tác rất chậm và nhấc máy, sau đó liền bật loa ngoài.
"Dạ em chào anh, em là An bên công ty X, nghe nói anh vừa mua lại cổ phần công ty. Thật sự thì em đã làm trong công ty cũng lâu rồi luôn chăm chỉ làm việc, tận trung với công ty chưa hề lười biến, mong anh xem xét lại việc yêu cầu đổi giám đốc điều hành, không biết khi nào ảnh có thời gian, có thể gặp mặt nói chuyện được không ạ?"
Thái độ nói chuyện vô cùng thành khẩn, mà giọng nói này làm chị họ nàng giật hết cả mình, đây không phải giọng bạn trai yêu quý của chị ta sao? Sao lại…
- Thời gian thì không có đâu, nhưng nếu muốn gặp thì cứ quay lại chỗ khi nãy cậu đang đứng, tôi cho cậu năm phút, vì tôi còn phải đưa vợ đi hưởng tuần trăng mật!
Mẹ nàng và cả mọi người điều không hiểu chuyện gì, còn chị họ nàng thì bắt đầu hoảng, lúc đó tên kia từ từ đi vào mặt mũi chẳng biết phải diễn tả ra sao, vẫn là một chữ thảm.
- An..anh là người mua lại cổ phần công ty? Tên đó vẫn chưa tin nổi.
Du Thiên Ân chỉ vào đồng hồ trên tay rồi nói:
- Cậu lãng phí hai phút rồi.
Tên kia mở miệng cũng khó khăn, có lẽ vì quá shock.
- Là vì khi nãy tôi làm bẽ mặt anh sao? Chết tiệt...ông đây làm việc bao nhiêu năm, nói đuổi là đuổi sao?
Tên này từ sợ hãi chuyển sang tức giận, Du Thiên Ân lúc này cười khẩy nói:
- Làm bao nhiêu năm, ăn bớt cũng bao nhiêu năm, trong công ty thì ỷ vào quyền mà ép buộc, quấy rối biết cao nhân viên nữ, chẳng tôi đây nói có một câu anh liền bị đuổi, anh nghĩ cấp trên anh mù cả sao, đừng tưởng bở vì anh còn giá trị thôi, bây giờ như anh thấy rồi đó.
- Khốn kiếp! Mày là sao đây? Giả nghèo à, chơi tao một vố, thằng khốn mày…
Chưa kịp nói xong liền bị ba nàng đánh một phát vào mặt, ngã lăn xuống đất, ba nàng chỉ vào mặt tên đó mà nói.
- Muốn gây sự gì đây, sáng đến giờ toàn là cậu gây chuyện, vì hôm nay con tôi lấy chồng nên tôi nhịn, còn chị nữa chị ba, con cháu mình mà chị không thương, đưa cái loại cặn bã này đến phá đám, chị xem vậy mà được hả? Ba nàng tức giận nhìn cô nàng.
Cô nàng trợn mắt định cãi lại thì bị bà nội nàng la.
- Theo tao về hôm nay tao bị làm cho mất hết cả thể diện, già rồi chẳng được tích sự gì. Chị sui hôm nay để chị chê cười rồi! bà nội buồn bã quay sang nhìn nàng rồi nói: nội xin lỗi, cố gắng sống tốt nghe con, nội về đây.
Nói xong liền lôi cô ba của nàng cùng chị họ của nàng về, chị họ nàng cũng kéo theo tên cặn bã kia đi, cả nhà một phen hoạt náo, họ hàng nàng cũng chào hỏi rồi đi về, nàng tiễn bà ngoại ra xe, mắt cũng ướt nước mắt.
- Con bé này ngày vui mà khóc cái gì, cố gắng làm vợ hiền, đừng có ăn hiếp chồng quá! Ngoại nàng quay sang nhìn cháu rể cười cười rồi nói: đứa cháu này của ngoại nhờ cả vào con.
Bà ngoại nàng rất vừa lòng đối với người cháu rể này, Du Thiên Ân lễ phép gật đầu, sau đó dìu ngoại nàng vào xe. Nàng thầm nghĩ chồng nàng quá lợi hại rồi, vừa dạy tên kia một bài học vừa làm mẹ con của cô nàng nhục mặt, lợi hại lợi hại.
Và thế là một đám cưới vui mừng, bực tức, mãn nguyện đủ mọi cảm xúc điều hoàn thành, nàng bây giờ đã là vợ của Du Thiên Ân theo đúng nghĩa.
- ------^-^----------
Chuẩn bị mọi thứ xong nàng và Du Thiên Ân lên đường đi hưởng tuần trăng mật, điểm đến là một khu nghỉ dưỡng cạnh biển, nàng thì không muốn đi nước ngoài làm gì, vừa tốn kém vừa xa xôi cho nên quyết định đi ở trong nước cho thuận tiện.
Lúc ở trên xe Thanh Thủy có nhắn tin cho nàng, đại loại là nàng vừa đi khỏi thì chị họ của nàng cùng tên bạn trai kia đến tìm Du Thiên Ân, cụ thể là xin lỗi cũng như cầu xin đừng đuổi việc hắn ta, ba mẹ nàng nhất quyết không mở cổng hai người họ, bọn họ chờ gần một tiếng rồi cũng rời đi. Sau đó thì Thanh Thủy liên tục bị gọi làm phiền, chủ yếu muốn xin số điện thoại của nàng. Nếu biết trước thì bọn họ không nên khinh khi người khác, sống mà biết khiêm tốn một chút thì đâu đến nổi.
- Em có mệt không? Du Thiên Ân ngồi bên cạnh đưa tay vuốt tóc nàng.
Nàng vui vẻ lắc đầu.
- Không mệt, nhưng còn bao lâu nữa mới đến nơi?
Du Thiên Ân vươn tay ra kéo rèm trên vách ngăn trên xe rồi gõ vào kính, sau đó tài xế phía trước nhìn vào kiếng chiếu hậu.
- Ông chủ có chuyện gì căn dặn ạ?
- Còn bao lâu nữa đến nơi?
- Khoảng chừng mười lăm phút nữa sẽ đến khi nghỉ dưỡng!
Xong Du Thiên Ân kéo rèm lại, quay sang mỉm cười và nói với nàng.
- Gần đến rồi.
- Em nghe thấy rồi, nhưng có chuyện này em còn thắc mắc, anh lấy đâu ra nhiều tiền để mua cổ phần công ty kia vậy, trước khi hôn mê em đã nhờ bác Tề bán tất cả tài sản để mua chiếc áo cưới rồi mà? Không phải anh buôn bán phi pháp đó chứ? Nàng dùng ánh mắt quan ngại nhìn Du Thiên Ân.
Du Thiên Ân khẽ cười và cốc nhẹ vào trán nàng.
- Suy nghĩ lung tung!
Nàng lườm Du Thiên Ân.
- Không thì sao? Hay là rửa tiền gì đó, em hay nghe nói người ta dùng tranh để rửa tiền nhiều lắm.
- Em nghĩ chồng em là người có thể làm ăn phi pháp sao? Buồn thật đấy! Du Thiên Ân ra vẻ giận hờn.
Nàng cười và ra vẻ nịnh nọt, ôm lấy tay của hắn mà nói:
- Tiểu nhân đâu nào dám nghi ngờ vương gia, người từ xưa đến nay điều là chính nhân quân tử, nhưng có điều chính nhân quân tử này có tính hay thù vặt thôi!
Du Thiên Ân hừ một tiếng sau đó dùng hai tay bẹo hai má của nàng.
- Em đó vừa đấm vừa xoa là có ý gì đây?
Mặt nàng bị bẹo đến biến dạng, nàng đánh vào tay Du Thiên n bảo hắn bỏ ra, Du Thiên Ân buông tay ra thì liền hôn vào hai bên má nàng. Nàng lườm hắn và khó chịu nói.
- Ai mới là người vừa đấm vừa xoa hả? Em cũng chỉ muốn biết thôi, không nói thì thôi! Hừ!
- Muốn biết thì sao này tự kiểm tra, sau này toàn bộ điều do em quản lý kia mà? Mắt Du Thiên Ân hiện lên ý cười.
Nhắc đến quản lý mới nhớ bác Tề, bác ấy xin nghĩ và cùng cháu gái qua nước ngoài rồi, bảo là muốn đi du lịch giải khuây, nàng và Du Thiên Ân nhờ bác ấy giúp đỡ rất nhiều.
- Bác Tề có nói khi nào sẽ về nước không anh?
Du Thiên Ân lắc đầu.
- Chắc sẽ không về, anh chuyển cho lão ấy một số tiền rồi, có thể đi du lịch một chuyến dài.
Như vậy cũng tốt, mọi người điều vui vẻ. Nàng dựa vào vai Du Thiên Ân, cả hai điều nhìn cảnh bên ngoài xe, là ánh mặt trời đang dần lặn xuống đáy biển,vô cùng vô cùng đẹp…
Lúc đến khu nghĩ dưỡng và nhận phòng thì mặt trời đã lặn mất, lúc quản lý đưa nàng và Du Thiên Ân đến phòng đã đặt, tiện thể đặt luôn bửa tối. Chỗ nàng và Du Thiên Ân ở trong một tuần là một phòng riêng biệt, được xây dưới dạng nhà sàn trên eo biển, khu nàng ở cũng chỉ có bốn phòng. Nội thất bên trong rất đầy đủ, phòng cũng rộng nữa, vừa vào phòng nàng uể oải bước đến giường và nằm xuống nghỉ lưng, ngồi xe lâu như vậy lưng ê ẩm cả rồi.
Du Thiên Ân thì mang hành lý vào cất ở góc phòng, tiện tay lấy đồ sạch và vào phòng tắm trước, nàng chợp mắt tầm mười lăm phút thì Du Thiên Ân đánh thức nàng dậy.
- Phu nhân à, thức dậy đi nào? Em còn chưa thay đồ và ăn gì đấy, ăn xong rồi ngủ tiếp.
Du Thiên Ân dùng tay chọt vào má của nàng, nàng cựa quậy mở mắt ra, trước mắt nàng là Du Thiên Ân đang mặt áo choàng tắm, tóc vẫn còn chưa khô.
- Anh đã pha sẵn nước nóng rồi, mau đi tắm rồi còn ăn cơm nữa!
Nàng nũng nịu gật đầu, nghỉ được một chút cũng khoẻ hơn rồi, nàng ngồi dậy đi đến chỗ hành lý tìm đồ để thay, nhưng lại không thấy mấy bộ đồ ngủ dễ thương đã soạn trước đó đâu cả, tìm thêm một lượt thì thấy một hộp quà được đặt dưới vali, bên ngoài còn có dán một tờ giấy, là Thanh Thủy tặng, trên hộp quà vẽ một icon cười nham hiểm cộng thêm dòng chữ: " Chị hai tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử hehe". Nàng mở hộp quà thì phát hiện đây là mấy bộ đồ ngủ vô cùng vô xùng...nhìn thôi mặt nàng đã đỏ cả rồi, kêu nàng mặt cái này đứng trước mặt Du Thiên Ân á? Nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
Du Thiên Ân thấy nàng loay hoay với cái vali liền lo lắng hỏi.
- Làm sao thế? Không tìm thấy đồ sao, có cần anh giúp không?
Nàng giật cả mình, nhét hộp quà xuống lấy đại một bộ váy màu trắng.
- Không sao, em tìm thấy rồi hì hì…
Sau đó nàng chạy vào phòng về sinh, Du Thiên Ân thấy lạ, liền đi đến vali kiểm tra và phát hiện ra mấy bộ đồ ngủ kia, bất giác mặt hắn cũng phiếm hồng.
Nàng tắm xong đi ra ngoài thì đã thấy thức ăn được phục vụ mang đến và bày ra bàn ăn, phục vụ kia rót xong rượu vang có liếc nhìn nàng một cái sau đó cúi chào và đi ra ngoài, Du Thiên Ân cầm máy sấy tóc trên tay và bảo nàng ngồi xuống ghế sofa để hân giúp nàng sấy tóc. Xong rồi hai người vui vẻ cùng nhau dùng bữa tối. Vì đi đường xa cả hai điều đói bụng nên ăn cảm giác rất ngon miệng, vừa ăn vừa trò chuyện được một lúc thì điện thoại của Du Thiên Ân reo lên, hắn đi đến bàn kế giường ngủ lấy điện thoại xem là ai, nhìn thấy tên trên màn hình hắn liền vui vẻ trả lời.
- Con nghe đây mẹ.
…
- Dạ chúng con đến nơi rồi, đang định ăn tối xong sẽ gọi cho ba mẹ...Dạ…
Nàng vừa bỏ con tôm vào miệng vừa nhai vừa nhìn hắn, xem thái độ nịn nọt chưa kìa, còn mẹ nàng nữa nàng mới là con ruột kia mà? Sao gọi cho hắn trước mà không phải cho nàng, hừ!
- Ngày mai ạ? Con cũng chưa biết, để xem tình hình thế nào đã.
Vừa nói Du Thiên Ân vừa nhìn nàng, ánh mắt này có chút gì đó khác thường, miệng còn cười cười rất chi là..
- Dạ con nghe ba….Dạ...ba yên tâm sức khoẻ của vợ con, con sẽ để ý ạ.
Hửm, nói gì mà liên quan đến sức khoẻ của nàng thế hả? Dạ vâng thêm mấy câu thì hắn tắt điện thoại, nàng liền cằn nhằn với giọng bực bội.
- Sao lại cúp máy? Em còn chưa nói chuyện với ba mẹ mà? Khi nãy ba mẹ nói gì thế?
Du Thiên n tiếp tục trở lại bàn ăn rồi nói:
- Chỉ là nhắc chúng ta giữ gình sức khoẻ, đừng mãi chơi mà đỗ bệnh…
Câu nói thì có vẻ rất bình thường, nhưng cộng thêm vẻ mặt cười cười của hắn sau lại cảm giác có ý gì khác vậy? Nàng mặc kệ nàng ăn trước đã, thức ăn ngon quá trời nàng ăn nãy giờ vẫn chưa có dấu hiệu dừng.
Du Thiên Ân dùng bữa xong thì ngẩn người ra nhìn nàng ăn, ánh mắt nhẹ nhàng trìu mến, đôi lúc miệng nở nụ cười vui vẻ vì bộ dạng ham ăn của nàng, một lúc sau nàng xử lý hết đồ ăn trên bàn nàng ôm bụng nằm ngửa ra ghế. Thấy vậy Du Thiên Ân kéo nàng dậy.
- Đi dạo cho xuống cơm thôi, nhìn em như thế chắc chắn bị khó tiêu cho xem.
Nàng vừa ăn no xong, bản chất lười lại xuất hiện không muốn vận động tí nào, nhưng mà sờ cái bụng căn cứng của mình nàng bắt đầu ái ngại liền đứng dậy, nếu không tiêu hết đống này tối nay nàng sẽ không ngủ được cho xem.
Bên ngoài trời đã tối dần, ánh sáng từ đèn của chỗ khu nghĩ dưỡng tạo nên một cảnh vô cùng lấp lánh, vô cùng nổi bật, nàng và Du Thiên Ân đi quanh khu nghĩ dưỡng, sau đó thì đi dạo ra bờ biển, biển đêm rất đẹp. Trên bầu trời xuất hiện rất nhiều sao, cảnh tượng như tranh vẽ khiến nàng vô cùng thích thú, nàng và Du Thiên Ân ngồi trên cát cùng nhìn ngắm bầu trời.
- Lúc ở cổ đại...là anh không đúng khiến em phải một mình ở trong rừng giữa trời tuyết lạnh như vậy.
Du Thiên Ân đột nhiên nói với nàng những lời này, nàng có chút buồn cười, tại sao hắn lại nhắc mấy chuyện này cơ chứ.
- Lúc em là con thỏ nhỏ đấy hả? Haizz lúc đó thật sự muốn cắn chết anh, nhưng nếu không có những sự việc đó thì chúng ta không thể bên nhau như lúc này, đừng bận tâm nữa, bây giờ em đã là vợ của anh mọi chuyện cũ điều không quan trọng nữa, chỉ cần được ở bên anh mọi chuyện khác em không quan tâm. Nhưng em có một chuyện thắc mắc.
Du Thiên Ân dường như bị cảm động, hai mắt đỏ hoe như sắp khóc, nhưng trên khuôn mặt là nụ cười hạnh phúc.
- Thắc mắc chuyện gì?
- Bức tranh anh vẽ em bị cháy đó, chỉ là một bức tranh nhỏ mất rồi anh có thể vẽ cái mới, làm gì phải tức giận đến độ đó, nhìn anh lúc đó thật sự rất đáng sợ, khiến trái tim bé nhỏ của một con thỏ sắp bị doạ đến chết luôn.
Du Thiên Ân siết chặt tay nàng đang nằm trong tay hắn, rồi nói.
- Lúc anh trở về cổ đại, bản thân trãi qua mấy chục năm tìm kiếm và chờ đợi em, vẽ chân dung em rất nhiều nhưng sau đó hy vọng về em càng ngày càng ít, đến vẽ em, anh cũng không còn dũng khí, khi bức vẽ cháy trong lòng anh cảm giác em sẽ biến mất mãi mãi cho nên lòng mới tức giận như vậy. Lúc đó không biết con thỏ kia chính là em...đã làm em sợ, anh xin lỗi.
Nàng phì cười, buồn cười vì điệu bộ có lỗi của Du Thiên n quá dễ thương.
- Thôi em chẳng có lỗi mà để anh xin, nhưng mà...lúc anh trở về cổ đại, trãi qua thêm mấy chục năm vậy, nếu cộng dồn vào thì anh hơn em bao nhiêu tuổi đây hả?
Du Thiên Ân nghe nàng nói xong liền chuyển sang điệu bộ giận hờn buông tay nàng ra, làm bộ mặt tổn thương với nàng.
- Em nói bỏ qua chuyện cũ, vậy bây giờ đang chê anh già đó hả?
Nàng cười và nói với giọng chăm chọc:
- Thiếp đâu nào dám chê phu quân đại nhân, thiếp đã lấy chàng thì dù chàng có là ông lão thiếp vẫn...hmm
Chưa kịp để nàng nói hết câu, Du Thiên Ân đã dùng lực đẩy nàng nằm xuống cát, dùng môi mình chặn lấy môi nàng khiến câu nói của nàng chưa kịp thốt ra đã nuốt vào trong.
Hôn say đắm một lút mới chịu rời, Du thiên Ân vừa thở gấp vừa nói nhỏ vào tai nàng.
- Vậy để lão phu quân này tối nay cho em biết thế nào là..
Nghe đến đây nàng đỏ hết cả mặt, dùng tay chặn miệng Du Thiên Ân lại, vừa e thẹn vừa ngại ngùng nói.
- Bụng em vẫn còn no, chưa tiêu hoá nổi có..có gì ngày mai tính.
Du Thiên n nở nụ cười nham hiểm nói:
- Chưa tiêu hoá thì vận động sẽ dễ tiêu hơn.
Nàng cứng họng, không còn lí do để biện minh, nàng tự nhủ đã lấy nhau rồi chuyện này cũng sớm muộn thôi, nàng và hắn yêu nhau như vậy cũng là chuyện thường thôi, chẳng có gì phải ngại hết.
- Nhưng mà.. cũng phải về phòng đã, em không muốn lần đầu của mình phải trãi nghiệm nơi như thế này đâu.
Du Thiên Ân bật cười, hắn càng cười nàng càng thấy ngại, liền đánh lên vai hắn xã giận.
- Được rồi, điều nghe theo ý phu nhân hết.
Nàng lúc này chỉ ước có cái lỗ nào để mà chui xuống cho rồi, mất mặt quá đi.