Một Đoạn Nhân Duyên

Chương 11: Chúng ta giống nhau!




Hôm nay là đến kỳ hạn lấy áo cưới.



Sáng sớm, nàng nhờ A Cẩu đi vào thành xem thử cái tờ cáo thị còn dán trên đó

không để nàng còn biết đường mà tính.


Mới nhắc đến là thấy cái dáng nhỏ nhỏ chạy đến kìa.

- Tỷ tỷ ~~


- A Cẩu nhanh vậy đã về rồi à.


- Ừm, đệ còn mua kẹo hồ lô cho tỷ nữa.

Nàng xoa đâu A Cẩu.

- Đệ cứ ăn đi tỷ, không ăn nổi nữa rồi. Mà chuyện ta nhờ đệ làm thế nào rồi?

A Cẩu nhai nhanh viên kẹo hồ lô rồi nuốt cái ực.

Đệ đến cổng thành rồi, trên đó cáo thị cũng bị xé từ hai ngày trước.


Ok. Vậy là Trương gia đã không còn nhắm vào nàng nữa, có thể tung hoành được rồi.

Mà cũng đến lúc tạm biệt A Cẩu và mẹ nó rồi, và tạm biệt thế giới cổ quái này

rồi.

- Tiểu Tâm, A Cẩu mau vào ăn cơm đi, cơm đã dọn lên rồi.

Sức khỏe mẹ A Cẩu nhờ uống thuốc kịp lúc, nên bệnh mới nhanh chóng khỏi

như vậy.

Ngồi ăn cơm mà nàng cứ thấp thỏm không biết nên mở lời với mẹ A Cẩu như

thế nào đây.

- Đại thẩm....một lát, con có chuyện cần phải ra ngoài có lẽ đến chiều hoặc tối mới về được.

Haiz, câu tạm biệt này nàng nói không được rồi, thôi cứ lẳng lặng mà đi, xem

như chưa từng đến sẽ tốt hơn.

- Được, nhớ về sớm một chút!

Đại thẩm gấp một miếng thịt vào bát của nàng.

Chỉ tiếp xúc vài ngày ngắn ngủi nhưng thật sự xem hai người họ là người thân rồi, có một chút không nỡ.

Nàng đi vào thành, A Cẩu một mực đi theo nàng. Hết cách, nàng đành cho nó theo sao đó dụ dỗ nó một chút.


Mua cho nó hai cây kẹo hồ lô, rồi nàng đưa cho nó túi vải đựng y phục và tiền, dặn dò nó rất kĩ.

- Ta nói đệ chuyện này đệ nhất định phải ghi nhớ không được quên biết chưa? Đệ cầm túi vải này về nhà nếu đến tối mà tỷ không trở lại thì đệ đem túi vải này đưa cho mẹ đệ và nói với mẹ đệ là "Vật trong này Tâm tỷ nói cho mẹ, mẹ cứ dùng. Tâm tỷ về nhà rồi". Đệ nhớ chưa?

Nàng nói xong, A Cẩu nhìn nàng mắt rưng rưng lệ, mếu máu nói.

- Tỷ~... tỷ tỷ phải về nhà sao?

Nàng xoa xoa đầu A Cẩu.

- Tỷ không chắc,nhưng nhất định tỷ phải về nhà. Mẹ tỷ cũng rất lo lắng cho tỷ,như mẹ đệ lo lắng cho đệ vậy đó. Nào, bây giờ, đệ về nhà đi được không?

- Vậy...vậy sau này tỷ có đến thăm đệ nữa không? Mà nhà tỷ có xa không, đệ sẽ đến thăm tỷ?

- Nhà tỷ xa lắm, đệ không đi nổi đâu. Sau...sau này tỷ sẽ thăm đệ mà...còn đệ bây giờ về nhà đi, ta còn có việc phải làm.

Nàng xoay người bước đi, A Cẩu đứng ở đó nhìn nàng, còn cố gọi to.

- Tỷ tỷ, nhất định phải về thăm đệ, nhất định nha! Đệ sẽ chờ tỷ!!

Nàng không dám quay lại nhìn, sợ sẽ chạm vào ánh mắt ngây thơ của A Cẩu nàng lại không nỡ đi. Nàng nói dối nó, mong nó sẽ hiểu, vì nàng không thuộc về thế giới này, nàng còn có gia đình đang chờ nàng về nữa.



.....

Nàng bước vào cửa hàng quần áo, nhìn thấy nàng bà chủ đã nhận ra.

Bà chủ niềm nở với nàng.

- Tiểu thư đến rồi sao? Áo cưới của tiểu thư đã xong rồi, tôi đang trông tiểu thư đến lấy từ sáng sớm đến giờ.

- Cám ơn...à không…đa tạ bà chủ nhiệt tình như vậy. Người có thể lấy áo cưới cho ta xem được không?

Bà chủ vào trong lấy ra bộ áo cưới ra.

Đúng là tay nghề cao có khác, nhìn cũng rất đẹp có điều không đẹp một cách đặc biệt như chiếc áo cưới kia, loại vải cũng không mềm và sáng bằng nữa, nhưng mặc kệ đi miễn là áo cưới là tính rồi.

- Ok. Chỉ cần mặc vào là xong.

- Hả? tiểu thư vừa nói gì?

- Hì hì không có gì. Ý của ta là ở đây có chỗ thay y phục hay không?

-Ra là vậy. Tiểu Thanh đưa tiểu thư này vào trong giúp ta.

Tiểu Thanh gì đó dẫn nàng vào trong thay quần áo.

- Tiểu thư, người thật đẹp.

Tiểu Thanh nhìn nàng tấm tắc khen. Tiếc là thời này không có gương nên nàng không nhìn thấy mình được.

Nhưng người ta bán quần áo mà. Phải dẻo miệng một chút, mới có khách được chứ.

Nàng chào bà chủ rồi đi thẳng ra ngoài, bọn họ nhìn nàng chắc thắc mắc vì nàng khi không mặc áo cưới đi ra đường đây mà.

Ngoài phố nơi mà nàng đi ngang mọi ánh mắt điều hướng về phía nàng, nàng nhanh chân đi về hướng con sông.

Chỉ cần bước một bước nữa thôi là nàng có thể về thế giới của mình rồi, nên bây giờ tim cứ đập thình thịch, thật sự rất hồi hợp.

Nàng lùi lại vài bước sau đó lấy đà nhảy ầm xuống sông. Những con sóng nhỏ mà nàng tạo ra, từng chút từng chút một va đập vào bờ.

Nàng để bản thân từng chút một chìm xuống và thầm cầu nguyện cho bản thân được quay về hoặc ít ra những sự việc hoang đường này là một giấc mơ mà thôi. Chỉ cần nàng tỉnh dậy, mọi thứ sẽ trở về đúng vị trí của nó.

- Phu nhân, cô nương đó đã lặn xuống sông đã lâu rồi vẫn chưa ngoi lên.

Người trong kiệu, đưa tay vén màng lên, bước xuống kiệu ánh mắt hướng về phía bờ sông.

- Ta còn tưởng cô ta nổi hứng nên muốn bơi lội nữa chứ. Xem ra không chịu được đả kích nên muốn tự tử rồi đây.

- Phu nhân, người nói gì..nô tỳ thật sự không hiểu nổi!

Vị phu nhân đó lắc đầu.

- Ta giải thích ngươi cũng không hiểu. Tiểu Kiều, ngươi mau gọi gia đinh xuống cứu cô nương đó đi!

- Vâng.

A Kiều gọi hai người gia đinh nhảy xuống cứu nàng lên, vì cố nhịn thở nên nàng ngất đi.

Nhưng cũng may là có người cứu, nếu không, không phải trở về nhà mà và xuống gặp Diêm Vương rồi.

Và cái kế hoạch trở về hoàn mỹ của nàng thất bại hoàn toàn rồi. Cho dù là áo cưới đi nữa căn bản cũng không có tác dụng.

Vị phu nhân đó, xác định nàng vẫn còn sống, lập tức đưa nàng lên xe ngựa và tiến vào thành.

Đến hai tiếng đồng hồ sau, nàng mới tỉnh dậy. Đầu hơi choáng một chút, chắc do nước vào tai hơi nhiều.

Chợt nhớ ra, nàng bật dậy. Nhìn xung quanh rồi mặt lại xụ xuống.

Nàng vừa nhận ra nàng vẫn chưa về được nhà. Rốt cuộc, nàng phải làm thế nào đây!!!

A Kiều đẩy cửa bước vào, thấy nàng tỉnh A Kiều vội đi gọi phu nhân.

Vị phu nhân bước vào phòng. Thấy nàng đang vò đầu bứt tai, vị phu nhân thầm

nghĩ: "Nhìn hình ảnh quá quen thuộc, năm xưa ta cũng từng đau đầu như thế".

Vị phu nhân ngồi xuống giường cạnh nàng.

Nàng quên mất, không biết bản thân đang ở đâu nữa. Nhìn người phụ nữ trướcmặt, có lẽ, do cô ta cứu nàng. Dù gì thì cũng phải cám ơn một tiếng.

- Có phải tiểu thư đã cứu ta? Đa tạ người.

- Ta cứu người không phải vì tiếng đa tạ này, chẳng qua, ta chỉ muốn xác nhận một chuyện thôi.

Nàng nhìn cô ta dò xét, cô ta dáng vẻ xinh đẹp, cũng không giống người xấu...lẽ nào lại là người quen của Trương phủ muốn bắt nàng.

- Không phải, không phải, ta không phải là tiểu thư của Trương gia, ta chỉ là một người bình thường bị lạc đến đây mà thôi. Nếu ngươi muốn tiền, ta có...- Nàngtheo thói quen sờ tìm túi vải để tìm tiền. Nhưng túi vải đã đưa cho A Cẩu mất rồi–...hiện giờ, tuy ta không có tiền trong tay nhưng...mà, nhưng mà ngươi yên tâm ta sẽ đưa tiền cho ngươi, cho nên ngươi..


- STOP!!! Rốt cuộc ngươi đang muốn nói cái gì??

Hể? Không phải tai nàng bị nước vào nhiều quá nên nghe nhầm hay không? Cô

ta đang nói tiếng anh với nàng?!

Nàng bị shock, nên cơ mặt cũng đơ ra. Vị phu nhân đó, vỗ vỗ vào vai của nàng.

- Vậy là ta đoán không sai rồi. Ok, hey girl, chúng ta giống nhau, tôi cũng đến từ hiện đại.

Khỏi phải nói, nàng bất ngờ đến cỡ nào. Nàng còn tưởng chỉ duy nhất mình nàng là người từ tương lai đến, nay gặp thêm một người...đúng là vừa vui vừa lo.

- Cô thật sự giống tôi sao?

Nàng hỏi lại cho chắc.

- Đúng vậy.


- Khoang đã. Cho tôi năm giây bình tĩnh lại đã. Tim tôi thật sự chịu không được đả kích nữa rồi!

Nàng đặt tay lên lòng ngực.

Nhìn nàng vị phu nhân đến từ hiện đại kia phì cười.

- Được thôi. Cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Lát nữa, chúng ta nói chuyện sau.

Vị phu nhân đi ra ngoài. Nàng nghĩ một lát cũng bình tĩnh phần nào.

Dùng cách kia trở về không được, nàng nhất định sẽ tìm cách khác.

Vị phu nhân kia đến thời này lâu hơn nàng, chắc cô ta cũng sẽ biết chút ít manh mối để tìm cách quay về.

Nàng gặp lại vị phu nhân đó cũng là lúc mặt trời đã lặn rồi. Nàng hình như đang ở quán trọ.

A Kiều lúc nãy, có vào phòng nàng gọi nàng xuống bảo phu nhân kia đang dùng bữa.

Lúc đầu, nàng còn ngại ngại nhưng phu nhân đó rất thân thiện nên nàng bắt đầu quen dần.

- A Kiều, ngươi lên thu dọn hành lí. Chúng ta sẽ về nhà.

- Vâng. Thưa phu nhân.

Về nhà? Vậy nàng phải hỏi một số chuyện cái đã. Ở nơi này, không biết đến khi nào mới gặp lại.

- Phu nhân này, thật ra, ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi, không biết phu nhân đến đây khi nào, và vì lý do gì mới bị đưa đến đây? Nếu lý do của phu nhân và của tôi giống nhau thì dễ hơn rồi.

- Ngươi đợi một lát, lên xe ngựa ta sẽ trả lời hết. Bây giờ không có thời gian tâm sự đâu. Ông xã nhà ta đã đưa thư đến năm lần để hối thúc ta về rồi, ta sợ hắn ta sẽ đến tìm bắt ta về mất.

Nàng thấy hơi sai sai.

- Nhưng tại sao tôi phải lên xe ngựa?!

- Sao ngươi lại phản ứng như vậy? Sợ ta bắt ngươi đi bán sao?

- Không. Ý tôi không phải vậy.

Phu nhân cười.

- Vậy hiện giờ, ngươi có chỗ để đi sao? Ta biết, lúc mới đến đây cực khổ như thế nào, tốt nhất, cô nên theo ta về nhà, sau đó nghĩ cách còn hơn phải lang thang ở đây.

Vị phu nhân này nói cũng có lý nhưng không phải nàng không có chỗ để đi, có nhà A Cẩu nữa mà. Nhưng chỉ sợ khi nàng quay lại đó, bọn họ ngại không nhận số tiền kia. Gia đình đơn chiếc của bọn họ cần số tiền đó hơn nàng nên nàng gật đầu đồng ý với đi với phu nhân.

Lên đường trở về nhà của phu nhân ấy. Đi luôn cả đêm như vậy, chắc là chuyện rất gấp rồi.

Đến giờ vẫn không biết phu nhân tên là gì, nhìn cô ấy cũng còn rất trẻ, chắc là bằng hoặc hơn nàng vài tuổi ấy mà.

- Không biết phu nhân tên thật gì gì?

- Ta Tên là Lâm Xuyến người ở Bắc Kinh. Còn cô, người ở đâu?

- Tôi tên là Thanh Tâm, tôi sống ở Việt Nam!

- Việt Nam?? Cô không phải đến từ Trung Quốc sao? Lâm Xuyến ngạc nhiên.

Nàng gật đầu.

- Đúng vậy.

Lâm Xuyến cười.

- Đây là một chuyện rất lạ rồi. Thường thì người ở đâu thì sẽ xuyên về nơi đó, có lẽ cô là trường hợp ngoại lệ cũng nên.



Haiz, chuyện xuyên không về thời cổ đại cũng là chuyện rất kì lạ mà.

- Thế lý do gì cô lại xuyên về đây?


Nàng cười khổ, câu này nàng hỏi trước mà, sau giờ lại hỏi ngược lại nàng.

- Nói đến thì nghe cũng rất kì lạ. Có lẽ từ chuyến du lịch đó về, cuộc đời tôi mới thay đổi đến vậy...lần trước trường tổ chức đi du lịch Trung Quốc, có đến viện bảo tàng để tham quan. Tôi nhìn thấy một chiếc áo cưới bí ẩn, nó cứ như muốn tôi chạm vào nó vậy, rất khó nói, trước đó cũng có một bà lão kì lạ cảnh báo tôi về nó, dù tôi cố tránh cũng không tránh khỏi, đến khi về nhà rồi, hôm đó, em gái tôi nhờ tôi đưa đồ đến trường giúp nó, trên đường về không biết xui rủi làm sao,chiếc xe bus tôi đi lại mất lái rơi ầm xuống sông đáng lí ra tôi đã bơi lên bờ rồi,nhưng trong chiếc hộp giấy rơi cùng tôi, chiếc áo cưới đó xuất hiện, cứ như gặp ma nó bám lấy tôi và nhấn chìm tôi xuống nước, và cứ thế xuyên qua đây.

Lâm Xuyến đăm chiêu nghĩ một hồi, rồi nói:

- Mấu chốt là chiếc áo cưới, cho nên hôm nay cô mới mua chiếc áo cưới và nhảy xuống sông? Đến giờ tôi mới hiểu đấy trời ạ.

- Đúng rồi, tại sao cô biết là tôi đến từ hiện đại. Trong khi, nhìn tôi đâu khác gì với người ở đây?

Lâm Xuyến chỉ vào sợ vải buộc trên tóc nàng.

- Cô nhìn xem người ở đây sẽ không biết buộc tóc theo kiểu này, thứ hai khi nói chuyện với bà chủ cửa hàng quần áo cô nói "Ok" thử hỏi sao tôi không nhận ra.

Chỉ là, muốn xác nhận là đúng nên mới theo cô ra đến tận bờ sông.

Vậy lúc ở cửa hàng cũng có mặt Lâm Xuyến ở đó. Chẳng trách, cô ấy xuất hiện đúng lúc để cứu nàng.

- Vậy còn lí do của cô? Có giống với trường hợp của tôi không?

Lâm Xuyến lắc đầu.

- Không giống. Có lẽ, cách của mỗi người đến đây điều khác nhau. Không phải chỉ mình chúng ta ở đây đâu, còn rất rất nhiều người mà ta không biết thôi...lí do của tôi cũng đơn giản thôi không ly kì như cô. Tôi là cô nhi. Sau khi tốt nghiệp trung học xong, tôi rời xa mái ấm, lên Bắc Kinh tìm việc làm để kiếm tiền đi học đại học. Cũng may, tôi cũng nhanh nhẹn nên xin vào làm sai vặt bên phim trường. Một lần quay phim ở trên núi, đồ đạc thì rất nhiều, lúc đó là “ma mới” nên mọi đồ đạc đều tống cho tôi. Đường núi rất ẩm ướt, chỉ xảy chân một cái là tôi rơi xuống vách núi, lúc tỉnh dậy thì là thấy ở đây rồi. Cũng may, ông xã tôi đi ngang nên đã cứu tôi. Nhớ lại lúc đó thì thời gian trôi quá nhanh rồi.

Nàng để ý thấy khi nhắc đến ông xã ánh mắt của Lâm Xuyến thật dịu dàng.

-Thế lúc mới xuyên đến, cô có tìm cách quay về hay không?

- Có chứ, nhưng tôi chợt nhận ra...đã đến đây thì đừng mong quay trở về! Với lại, hiện đại tôi cũng không có người thân, cũng không ai lo lắng cả, sống ở đây cũng không phải không tốt. Dù cho có một cơ hội quay về, tôi cũng không trở về.

Nàng không tin là không có cách về. Chỉ là nơi đây, Lâm Xuyến hạnh phúc hơn ở hiện đại nên cô ấy mới nói như vậy, nhưng nàng thì khác nàng còn gia đình,bọn họ nhất định rất đau lòng, rất lo cho nàng.

-Thanh Tâm cô tranh thủ ngủ đi, đường đi còn rất dài, có thể phải đi thêm một ngày nữa mới đến