Một Đêm Nồng Nhiệt, Một Đời Đắm Say

Chương 49: Thiếu Tình Thương




La Phi Phi cố lấy lại bình tĩnh, lại nhìn một lượt Lâm Uyển Bạch từ đầu đến chân, sau đó liền để mắt đến cái bụng nhỏ hơi nhô lên của cô:

"Cô kia...có thật sự là cô có thai rồi không vậy?"

Hoắc Trường Uyên thở dài: "Con đã từng gạt ba mẹ bao giờ chưa?"

"Đúng vậy nhỉ? Con không gạt mẹ, nếu gạt thì có ít lợi gì chứ? Mau, mau để cô gái đó ngồi xuống thế, đứng lâu như vậy sẽ không tốt cho thai phụ."

Hoắc Minh Đường không hề ưng ý: "Bà làm gì vậy?"

La Phi Phi tay còn nhanh hơn miệng, vừa lôi chồng ngồi xuống vừa trấn an: "Ông à, dù gì cô ấy cũng đã có thai rồi, ông để cô ấy ngồi xuống nói chuyện thì có chết ai đâu?"

Hoắc Minh Đường thấy vậy cũng không thèm nói gì, bực dọc ngồi xuống định xem con trai mình và cái loại đu bám nhà giàu như Lâm Uyển Bạch lại định giở trò gì nữa. Nhưng họ vừa ngồi xuống thì La Phi Phi đã mở lời trước:

"Nè, cô gái, cô tên là gì?"

Lâm Uyển Bạch nãy giờ bị dọa cho xanh mặt, giọng nói bây giờ vẫn còn hơi run: "Cháu là...Lâm Uyển Bạch ạ."

La Phi Phi chợt vỗ tay cái bốp, miệng cười toe toét: "Cái tên vô cùng đẹp, xứng đáng làm mẹ của cháu nội ta."

"Này, bà đang làm cái gì vậy hả? Có phải bà cũng theo phe thằng nghịch tử này rồi không?" - Hoắc Minh Đường không nhịn nổi mà quát lớn.

La Phi Phi nhìn đối phương trừng trừng: "Ông nhỏ tiếng một chút không được à? Không biết thai phụ rất nhạy cảm với âm thanh ư?"

"Được thôi, cứ coi như là lão già này sai. Vậy bà định làm gì với cô ta đây?"

La Phi Phi quay đầu lại nhìn Lâm Uyển Bạch, rồi lại thấy Hoắc Trường Uyên đang nhìn mình như cầu khẩn điều gì. Bà thở dài, thực chất thân già này đã ham có cháu bồng biết bao nhiêu, nhưng tình cảnh này đúng là éo le mà, nếu Lâm Uyển Bạch có xuất thân tốt một chút thì cũng đâu tới nổi chứ…

"Thôi được rồi, cứ để cô ấy sinh ra cháu nội cho tôi, sau đó tính tiếp."

"Không được! Cái thai còn nhỏ như vậy, bà định để cho nhà họ Hà đợi đến bao lâu?" - Hoắc Minh Đường vừa nghe kế sách này đã thấy không thuận tai.

Sau đó ông ta thở dài, suy đi tính lại thế nào lại đưa ra một cách khác, ông ta nhìn Lâm Uyển Bạch: "Bây giờ tôi sẽ chu cấp cho cô một chỗ ở mới, thuê người chăm sóc và bảo vệ kĩ càng. Sau khi sinh con xong nếu đúng thật là con cháu nhà họ Hoắc thì tôi sẽ cho cô một số tiền đủ sống nửa phần đời còn lại, sau đó…"

"Không được!" - Hoắc Trường Uyên kịch liệt phản đối.

"Tiểu Bạch không chỉ mang thai con của con mà còn mà người con nhất định sẽ lấy làm vợ. Cách này của ba không được thông qua!"

"Cái thằng này, con còn dám…"

Hoắc Minh Đường còn chưa nói xong, La Phi Phi đã chen ngang: "Tôi thấy Trường Uyên nói đúng, cách nào không khả thi chút nào. Ông cũng biết nhà họ Hà cũng thuộc dòng danh gia vọng tộc, mà tiểu thư nhà họ gả về đây chẳng được bao lâu lại lòi ra một đứa con chồng, như vậy coi được sao? Theo tôi thấy hay là...hay là chúng ta nhận Lâm Uyển Bạch làm con nuôi đi, tôi thấy cô gái này cũng xinh đẹp như tôi vậy, ra đường cũng sẽ không ai nghi ngờ đâu. Như vậy sau khi cháu nội chúng ta sinh ra sẽ trở thành cháu ngoại, mà cháu nào thì cũng đâu có quan trọng, đều là máu mủ ruột rà mà."

Hoắc Minh Đường cảm thấy cách này vô cùng khả thi, gật gật đầu định đồng ý thì lại một lần nữa bị Hoắc Trường Uyên phản đối.

"Con không đồng ý!"

La Phi Phi bắt đầu thấy mất kiên nhẫn: "Trường Uyên, con nên biết giới hạn của mình thôi. Mẹ đã dốc chút chất xám còn lại của tuổi già để nghĩ ra một dịu kế hoàn hảo như vậy, con còn định xử lí như thế nào hả?"

"Con đã nói sẽ cưới Tiểu Bạch làm vợ, nên chuyện hôn sự với tiểu thư nhà họ Hà cứ hủy bỏ là được!"

Hoắc Minh Đường nghe xong nổi giận phừng phừng, lớn tiếng quát: "Hoắc Trường Uyên! Có phải con bị người phụ nữ này làm cho não úng rồi không? Nhà họ Hà quyền thế như thế nào con còn chưa rõ à? Nói muốn hủy hôn là có thể hủy hôn?"

Hoắc Trường Uyên không thèm để tâm đến lời cha mình nói, chỉ quay sang Lâm Uyển Bạch rồi thì thầm vào tai: "Bây giờ anh sẽ ra ngoài một chút, em ở đây có mẹ anh chăm sóc, ba nhất định sẽ không làm gì được em."

Dù Lâm Uyển Bạch có hơi sợ nhưng cũng gật đầu đồng ý. Sau đó Hoắc Trường Uyên nhanh chóng đứng dậy, không nói tiếng nào đã bỏ đi khỏi nhà.

"Trường Uyên, con định đi đâu vậy?"

Hoắc Trường Uyên nói vọng vào: "Con nói rồi, là đi hủy hôn ước. Vợ và con của con ở nhà giao cho mẹ chăm sóc!". Nói rồi hắn lập tức lên xe và phóng đi, còn Hoắc Minh Đường thì tức đến mặt đỏ cả lên, thẳng tay đập nát tách trà còn đang uống dở, khiến mọi người trong nhà giật cả mình.

La Phi Phi liếc ngang liếc dọc, sau đó hơi chờm người về phía Lâm Uyển Bạch, nói nhỏ: "Cô chịu khó đi lên phòng nghỉ ngơi đi, không đi nổi thì để người hầu dìu đi. Ở đây thêm chút nữa sẽ dính "đạn" đó."

"Vâng, cháu...cảm ơn ạ."

La Phi Phi mỉm cười: "Không cần khách sáo, cứ sinh cho ta một cục cưng xinh đẹp là được, ta thích cái đẹp."

Lâm Uyển Bạch cười cho có rồi nhanh chân chạy lên lầu. May mà có mẹ của Hoắc Trường Uyên soi đường dẫn lối, chứ khi không cô bỏ đi thì sẽ không ra thể thống gì cả, còn ở lại thì nhất định sẽ dính "đạn" thật đấy. Vừa lên đến phòng, Lâm Uyển Bạch đã thở phào nhẹ nhõm. Cô trước nay đối mặt với biết bao nhiêu sóng gió đều không thấy sợ, chỉ sợ mỗi bộ dạng của Hoắc Trường Uyên khi tức giận, cho đến bây giờ mới nhận ra không chỉ Hoắc Trường Uyên mà cả gia đình của hắn khi nổi giận cũng đều đáng sợ như vậy.

"Choảng! Choảng!"

Khi Lâm Uyển Bạch đã thành công "lánh nạn" trên tầng hai mà ở dưới tầng trệt vẫn còn vọng lên những âm thanh đổ vỡ thế này, cô thật sự thấy lo cho mẹ của Hoắc Trường Uyên rồi, nên đã lén mở cửa phòng ra hành lang đứng nhìn xuống dưới.

Dưới lầu, người đập phá đồ đạc lạu không phải Hoắc Minh Đường mà là La Phi Phi. Bà ta ban nãy còn vô cùng dịu dàng, bây giờ lại một tay muốn đập hết những món đồ bằng gốm sứ được trang trí trong nhà.

"Tôi nói với ông bao nhiêu lần rồi? Tôi chỉ có một đứa con trai này thôi, ông không thể tôn trọng quyết định của nó một chút à? Năm đó nó bỏ nhà dọn đến căn dinh thự này là vì ai? Hơn nữa ông cũng chính mắt chứng kiến, chúng ta sắp có cháu rồi đấy! Sự việc đã đi đến bước đường cùng đâu? Cùng lắm nhà họ Hoắc chúng ta sống chết một phen với Hà gia là được!"

Lâm Uyển Bạch ở trên cao đã nghe được gần hết những lời này. Thì ra trước đây Hoắc Trường Uyên vì mâu thuẫn với gia đình nên mới dọn nhà sống một mình, thảo nào cha mẹ đầy đủ như vậy mà chưa từng nghe hắn nhắc đến lần nào. Hắn của ngày trước lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy, không phải một phần vì thiếu tình thương gia đình đó chứ?