Một Đêm Nồng Nhiệt, Một Đời Đắm Say

Chương 20: Thỏa Thuận




Vừa về đến nhà họ Lâm, Lâm Dao Dao đã nhẩy cẫng lên như một người bị động kinh trước mặt Lý Huệ, không ngừng kêu la: "Tại sao một đứa vừa xấu xí vừa thấp hèn như Lâm Uyển Bạch lại được Hoắc Trường Uyên để mắt đến chứ? Chuyện này đúng là không công bằng! Mẹ, con không chịu đâu!"

Lý Huệ đang yên đang lành thì bị đứa con gái cưng của mình quấy rối, tuy cảm thấy khó chịu nhưng cũng làm rất tròn bổn phận của một người mẹ, bỏ tách trà đang uống dở dang xuống, ra hiệu cho Lâm Dao Dao lại ngồi xuống cạnh mình.

"Có gì mà con phải làm quá lên như vậy chứ? Khu biệt thự đó đâu phải chỉ có mình Hoắc Trường Uyên mới sống được."

"Nhưng mà con chính mắt nhìn thấy trợ lí của hắn đứng đợi Lâm Uyển Bạch rồi cùng ả vào trong mà..."

Lý Huệ thở dài, phủ nhận mọi lời nói của Lâm Dao Dao: "Con chính mắt nhìn thấy, là đứng đối diện hay cách xa đến mấy mươi mét? Con vốn bị cận thị, nếu nhìn quá xa thì đâu thấy rõ mặt người đúng không?"

Nghe xong mấy câu này, Lâm Dao Dao liền trầm tư suy nghĩ, đúng là ả đã nhìn thấy lờ mờ nhưng cũng không thể chắc chắn trăm phần trăm đó là Giang Phóng được. Thấy Lâm Dao Dao có vẻ thuận theo lời mình, Lý Huệ được thế tiến lên:

"Có thể chỉ là trợ lí của một lão đại gia nào đó đưa Lâm Uyển Bạch vào trong thôi. Nó đã lên giường được với Hoắc Trường Uyên thì tội tình gì lại không lên giường được với những người đàn ông khác?...Con nghĩ kĩ lại đi, giữa một gã giàu có già nua bụng phệ với Hoắc Trường Uyên vừa có nhan sắc vừa có tiền, có quyền, thì con và nó ai sẽ hơn ai?"

Lâm Dao Dao nghe những lời này liền bật cười khoái chí, đúng là lời mẹ nói luôn khiến ả cảm thấy rất mát tai. Tuy nhiên đó cũng chỉ là suy nghĩ một chiều của Lý Huệ, vậy nên nhất định một ngày nào đó chính ả ta phải đích thân xác minh xem mọi chuyện rốt cuộc là thực hư thế nào.

Cùng lúc đó, tại một dinh thự xa hoa và lộng lẫy trong khu "biệt thự vàng" của thành phố, Giang Phóng đưa Lâm Uyển Bạch vào trong một căn phòng chờ sang trọng. Trong đó không có gì quá đặc sắc ngoài một chiếc váy dạ hội trắng lộng lẫy như váy cô dâu cùng với một bộ trang sức lấp lánh được đính toàn bộ bằng kim cương, sáng chói.

Lâm Uyển Bạch còn chưa kịp hỏi gì về những thứ trong phòng, Giang Phóng đã bắt sang vấn đề khác: "Cô Lâm, tôi muốn thông báo cho cô một tin rất quan trọng, đó là cậu chủ của tôi đã chuyển bà ngoại của cô đến bệnh viện trung ương - nơi có các thiết bị tối tân và chất lượng phục vụ tốt nhất cả khu vực. Không chỉ vậy, cậu chủ còn cử một đội y bác sĩ từ nước ngoài về để chuyên chữa bệnh cho bà cô, y tá trong phòng trực chăm sóc 24/24. Như vậy sẽ không lo về việc bệnh tình của bà cô bị trở nặng nữa."

Lâm Uyển Bạch nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, như vậy có thể coi như nỗi lo lớn nhất trong lòng cô đã được giải quyết xong, chỉ cần bà luôn khỏe mạnh thì cô không có gì phải lo âu nữa. Không chỉ vậy, cô cũng mừng thầm vì cảm thấy những nhục nhã, hi sinh của mình trong khoảng thời gian qua đều không phải là vô ích. Chí ít là cô có thể giúp cho bà mau chóng khỏe lại, chỉ cần như vậy, danh dự đổi đi cũng rất hời.

Ngay lúc này đột nhiên điện thoại Lâm Uyển Bạch reo lên tiếng chuông điện thoại, cô vội bắt máy, thì ra là Tiêu Vân Tranh.

"A lô, en nghe đây."

"Uyển Uyển, em đang ở đâu đấy? Cho anh biết địa chỉ, ngày mai anh lại sang đón em đi ăn sáng nhé. Sáng hôm nay có nhiều việc quá, chuyện cũ chúng ta vẫn còn chưa ôn lại xong."

Lâm Uyển Bạch đổ mồ hôi hột: "Không, không, ngày mai em rất bận, e là không thể đi ăn cùng anh được rồi."

Đầu dây bên kia im lặng hết mấy giây, sau đó đáp lại khiến Lâm Uyển Bạch càng thêm bối rối: "Không sao. Vậy em cứ cho địa chỉ nhà, sáng sớm ngày mai anh sẽ mang đồ ăn sáng qua chỗ em, cùng nhau ăn nhanh rồi em có đi công việc cũng không vấn đề gì."

"Nhưng..."

Tiêu Vân Tranh tỏ vẻ nghi ngờ: "Hay.. Em không muốn nhìn thấy mặt anh?"

Lâm Uyển Bạch lắc đầu lia lịa: "Không có, anh đừng suy nghĩ lung tung."

"Vậy ngày mai ăn sáng với anh nhé?"

"Em..." - Lâm Uyển Bạch lưỡng lự không biết trả lời thế nào, trong tình cảm này có lẽ chỉ biết gật đầu đồng ý. Tuy nhiên, cô còn chưa kịp mở miệng nói thêm chữ nào liền bị một lực mạnh từ phía sau giật lấy chiếc điện thoại trong tay rồi đập xuống đất bằng một lực lớn khiến nó nát tan.

Lâm Uyển Bạch giật mình quay đầu lại, trợn mắt nhìn đối phương: "Hoắc Trường Uyên? Anh đang làm gì vậy?"

Hoắc Trường Uyên lạnh lùng hỏi ngược lại: "Câu này nên để tôi hỏi em mới phải. Em nghĩ mình đang làm gì vậy?"

Lâm Uyển Bạch tức giận nói lớn: "Tôi vốn dĩ không làm gì sai, chỉ là gọi điện cho bạn cũ lại đáng bị giật điện thoại rồi còn đập nát như vậy ư? Tôi không sai, người sai là anh mới phải!"

Hoắc Trường Uyên cũng tức giận không kém, máu chiếm hữu trong hắn nổi lên hơn bao giờ hết. Hắn mạnh tay ép cô vào tường, lệnh cho Giang Phóng ra ngoài rồi dùng lực hai bàn tay vịn chặt vai cô, trừng mắt cảnh cáo:

"Lâm Uyển Bạch, để tôi nhắc lại một lần nữa cho em nhớ, em là người của Hoắc Trường Uyên này, mà đã là người của tôi thì đừng hòng qua lại với bất kì tên đàn ông nào khác, dù là bạn cũ hay mới tôi đều không quan tâm. Nghe theo lệnh của tôi cũng là điều lệ trong hợp đồng, giấy trắng mực đen đã rõ, đừng hòng tìm cách trốn trách trách nhiệm!"

Lâm Uyển Bạch mệt mỏi nhìn đối phương: "Tôi không có bạn mới nào cả, đó thật sự là bạn cũ mà thôi."

"Tôi đã nói là không quan tâm!"

"...Được, vậy tôi hỏi anh, chút quyền riêng tư tôi cũng không có?" - Lâm Uyển Bạch thở dài, thực chất chỉ hỏi như xác nhận lại chứ không còn chút niềm tin nào nữa.

"..."

Thấy đối phương im lặng, Lâm Uyển Bạch nói tiếp: "Tôi thích làm gì là chuyện của tôi, miễn sao không ảnh hưởng đến quyền lợi hay danh dự của anh thì rõ ràng là không có gì sai cả, đúng không? Vậy nên đừng ép tôi phải làm theo những điều anh muốn nữa, thật là những suy nghĩ ấu trĩ và độc tài!"

Hoắc Trường Uyên lúc này còn tức giận hơn cả, răng nghiến ken két, nhưng không phải là kiểu tức giận như trước đây về thái độ không biết khuất phục của Lâm Uyển Bạch mà là một cảm xúc tựa như sắp phát điên đến nơi vì một cái gì đó rất kì lạ. Hắn không nhịn nữa mà bế xốc Lâm Uyển Bạch lên, mạnh bạo quăng cô xuống giường. Toàn thân hắn đè lên người cô, mạnh tay xé đi quần áo, không chỉ vậy còn cắn vào cổ cô như một con zombie chết đói. Đêm đó, hắn đã làm một cách rất mạnh bạo như để trút hết cơn giận lên người Lâm Uyển Bạch.

Đến tờ mờ sáng hôm sau, Hoắc Trường Uyên là người thức dậy trước, vì quá mệt mỏi từ đêm trước nên Lâm Uyển Bạch vẫn còn thiếp đi. Lúc này hắn mới tỉnh táo lại và nhìn một lượt khắp người cô. Cổ, cánh tay, chân, ngực,...đâu cũng là những vết bầm chứng minh cho một đêm tình cực kì thô bạo. Nhìn thấy chúng, không hiểu sao Hoắc Trường Uyên lại cảm thấy hơi đau lòng như thể đó là thân xác của chính mình vậy. Bất giác, hắn nhẹ nhàng dùng tay lật người cô lại, ôm thật chặt vào lòng rồi thì thầm mấy lời vào tai, không rõ là đang an ủi hay răn đe:

"Lâm Uyển Bạch, em nên biết điều một chút, ngoan ngoãn nghe theo lời tôi. Từ nay về sau trong lòng em chỉ được phép có mỗi một mình tôi, tuyệt đối không được để hình ảnh của bất kì gã đàn ông nào chen vào, có biết không?"

Lâm Uyển Bạch nghiến chặt răng, định phản kháng nhưng đột nhiên lại bắt gặp ánh mắt vô cùng nghiêm nghị của Hoắc Trường Uyên, cô lại thôi không muốn chống lại nữa. Cô tủi nhục nhắm mắt lại, cảm thấy bản thân không khác gì một con nô lệ tình dục, mặc người muốn làm gì thì làm, đến một chút quyền tự do cũng không có. Nhưng cô còn có thể làm gì chứ? Hợp đồng đã kí, tiền cũng đã nhận từ hắn rất nhiều, nếu chết đi thì cũng không còn ai trên đời này lo cho bà ngoại nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng chỉ biết an ủi bản thân bằng những câu nói vô cùng quen thuộc, đại loại là chịu tầng ấy sỉ nhục để đổi lấy sức khỏe cho bà thì cũng rất xứng đáng. Một giọt nước mắt tràn khỏi bờ mi, Lâm Uyển Bạch chỉ biết gật đầu đồng ý thỏa thuận của hắn.

Hoắc Trường Uyên thấy vậy cũng tạm hài lòng, lại bế cô lên vừa đưa vào nhà tắm. Sau khi nhẹ nhàng kì cọ tắm rửa cho cô một cách sạch sẽ, hắn cũng nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi đi đến công ty. Lâm Uyển Bạch chỉ biết ngồi thất thần trên giường, được một lúc thì nghe tiếng Giang Phóng bên ngoài gõ cửa.

Cô mệt mỏi ra mở cửa, thấy Giang Phóng đưa cho mình một chiếc điện thoại mới toanh. Anh ta vẫn giữ bộ mặt nghiêm túc trong công việc, chỉ tiện nói thêm một câu là do cậu chủ anh đã ra lệnh chuẩn bị cho cô. Lâm Uyển Bạch không có đường nào để từ chối, đành nhận lấy rồi lại cuộn tròn trong chăn.

Được một lúc nữa, bụng Lâm Uyển Bạch bắt đầu kêu lên vì đói. Cô lười biếng bước xuống giường, theo hướng dẫn của người hầu xuống bếp tìm chút thức ăn nhưng chợt nhận ra đến tủ lạnh cũng không có thứ gì chứng đừng nói là bếp. Lâm Uyển Bạch thở dài, quyết định sẽ đi siêu thị một chuyến để tự nấu một bữa thật thịnh soạn cho mình, tiện thể ra ngoài hóng gió một chút cho tâm hồn thư giãn, không cần nhờ người hầu làm gì.

Độ 30 phút sau, Lâm Uyển Bạch đã có mặt tại siêu thị gần đó, cũng là một trong những siêu thị lớn nhất thành phố. Cô cố giữ cho tâm trạng thoải mái nhất và đi vào trong, nhưng trời xuôi đất khiến thế nào vừa vào lại chạm ngay mặt Lâm Dao Dao.