Ta không biết ta ngủ bao lâu, lúc ta thức dậy đã nằm trên giường, may mắn là Cao Phi không mặc kệ đem ta ném ở trong xe.
Ta đầu óc
mơ mơ màng màng rời giường, phản ứng đầu tiên là tìm thuốc uống. Trực
tiếp mở nắp ra, không có nước uống, ta trực tiếp nuốt xuống.
Kỳ thật
thuốc của ta rất dễ tìm, không cất giấu như những đồ gia truyền. Ta để
thuốc trong tủ đầu giường, khom lưng mở ngăn kéo thứ nhất là có thể
thấy. Ngăn kéo được sắp xếp nghiêm chỉnh. Tâm lý của ta có chút kỳ quái, một mặt ko hi vọng Cao Phi tìm được, nhưng mặt khác lại hi vọng hắn tìm được. Như vậy ít nhất chứng minh hắn quan tâm ta, ta vùng vẫy đấu tranh giữa hai ý nghĩ. Nhưng thời gian qua đi, ta biết ko cần phải suy nghĩ
nữa, Cao Phi sẽ ko phát hiện ra, hắn chưa bao giờ động tay đến bất kỳ
vật gì của ta.
Không có đánh răng, lại không uống nước, sau khi uống thuốc miệng rất khó chịu.
Ta xuống giường rửa mặt, sau đó tìm Cao Phi, tìm khắp nhà mới nhớ ra, giờ này Cao Phi chắc đã đi làm.
Chỉ là đến lúc tan làm Cao Phi cũng không trở về.
Ta lấy điện thoại, trong lòng như có lửa đốt, ta không biết Cao Phi có phải hay
không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Điện thoại một hồi rồi lại một hồi đổ
chuông, cuối cùng như thường lệ đến hồi chuông thứ mười liền thông.
“Cao Phi,
ngươi đang ở đâu? Vì sao chưa về nhà?” Ta vội vàng hỏi những điều trong
lòng suy nghĩ, hận giờ khắc này ko thể ở bên cạnh hắn.
Cao Phi hiển nhiên bực mình, thanh âm chán ghét: “Ta khi nào thì nói qua cho ngươi ta về nhà?”
Ta đang muốn nói thì đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ: “Phi, làm sao ngươi ở đây?”
Ta không
cần suy đoán cũng biết giọng nữ kia là ai, người yêu đầu tiên của Cao
Phi, người ta bỏ bao công sức để chia rẽ. Nhưng ta biết rõ đây ko phải
thời điểm để so đo, ta sẽ không giống trong phim truyền hình thường
diễn, ba một tiếng cúp điện thoại, ta lựa chọn không nghe thấy, vẫn như
cũ hảo ngôn hảo ngữ giải thích với Cao Phi.
Nhưng ta
làm sao lại quên, ta nguyện ý tiếp tục, không có nghĩa là đối phương
cũng nguyện ý, Cao Phi ba một tiếng cúp điện thoại. Sau đó nửa tháng
chưa có về nhà.
Ta nắm điện thoại, vùi mình trên ghế sa lon nhìn xem bóng đêm từng chút từng chút
bao phủ xuống. Ánh nắng chiều lập tức bị bóng tối vô biên thay thế.
Ta ở trong lòng la to, Cao Phi, trở về. Trở về, Cao Phi.
Chính là bao nhiêu lần vẫn chỉ có bóng dáng của ta.
Ngày năm tháng tư.
Năm nay thanh minh so với năm ngoái tốt hơn, nhớ rõ năm ngoái thời điểm đi tảo mộ cha, mưa rơi lác đác.
Người tảo
mộ rất nhiều, nhưng trước mộ cha ta lại thê lương, vắng lặng. Ta không
có mang hoa cúc, mà là mang theo hoa hướng dương lúc tiền sinh cha thích nhất.
Ta đem hoa để lên rồi quét dọn mộ.
Ta quét dọn rất nghiêm túc, rất chăm chỉ, ta nghĩ giúp cha một lần thực tốt. Có lẽ
sang năm ta sẽ cùng cha đồng dạng chôn sâu dưới đất.
Lần đó, ta
cũng đưa ra một điều kiện với Sở Vân, ta hi vọng hắn hàng năm có thể tới quét dọn mộ cho cha ta một lần, mặc kệ hắn là đại phú hay là nghèo túng bần cùng.
Chưa ra
khỏi khu mộ, điện thoại di động của ta liền vang lên. Ta cầm máy vừa
nhìn chính là Cao Phi. Ta mừng rỡ mở ra, nghĩ thầm Cao Phi cuối cùng
cũng để ý tới ta. Nhưng là vừa mở điện thoại ta mới biết được cái gì gọi là trời sập.
Ta vội vã muốn chạy tới công ty của Cao nhưng còn chưa ra khỏi khu mộ, ta liền ngất xỉu ngã trên mặt đất.