Đầu tháng
mười trời đã lạnh như băng, hoàng hôn bắt đầu buông xuống, giống như một lớp sương mù bao phủ hầm băng. Trong thành phố, bầu trời đêm vĩnh viễn
có điểm đặc sắc, Thượng Đế tùy tay úp một cái chảo xuống, bầu trời bỗng
nhiên đen lại, trở tay ko kịp.
Ta đi ở lối đi bộ, gió lạnh bắt đầu gào thét. Ta gọi điện thoại cho Đổng Hành, hắn
là đàn em của ta, ta nói đi uống rượu đi. Đổng Hành đáp ứng sau đó lập
tức xuất hiện trước mặt ta, cợt nhả nói: “Không thể tin được ngươi cũng
nửa đêm đi uống rượu, như thế nào không ở nhà cùng lão bà.” Đổng Hành
trời sinh tính tình bất kham, ta không cách nào bằng được.
Chúng ta đi tìm quán bar, hắn rất quen thuộc, ta ko quen, trong lòng có chút cảm giác buồn nôn.
Đổng Hành
ngồi xuống không lâu lập tức có người đến gần, là vợ của hắn, hắn biến
mất trước mắt ta, thẳng cho đến khi chơi đùa mệt mỏi mới xuất hiện lần
nữa, hắn uống một ngụm rượu, giảm bớt hơi thở, phục ở trên bàn nói: “Nói đi, chuyện gì?”
Ta chỉ lắc đầu, “Có thể có cái gì, uống rượu còn phải lấy cớ như đàn bà sao?”
Đổng Hành
cười, phun ra hơi thở mang theo mùi rượu nồng đậm. Ta lấy áo khoác dự
định đi ra, ta không chịu nổi cái mùi vị này, nếu như ta cần làm dịu đi
tâm tình của mình thì ta đã làm được.
“Đi thôi!”
“Sớm như vậy?” Đổng Hành nhìn đồng hồ.
“Giai Cảnh
sẽ lo lắng cho ta.” Ta nói, đây chính là một biện pháp cự tuyệt tốt của
nam nhân, chỉ là miệng ta nói nhưng trong lòng bồn chồn, nàng rốt cuộc
là lo lắng cho ta cái gì, lo lắng ta về muộn vì xảy ra chuyện ngoài ý
muốn hay là không cẩn thận dính vào những nữ nhân khác; hoặc là lo lắng
ta rốt cuộc có hay không cái nàng gọi là bệnh tâm lý.
“Ngươi đi đi, ta còn muốn chơi một hồi.”
Ta đành
phải một mình rời khỏi đó, đi được vài bước, thanh âm của hắn ở phía sau vang lên, “Nếu như ngươi hôm nay là vì cùng lão bà mâu thuẫn, vậy ta
phải chúc mừng ngươi.”
Ta xoay người nhìn hắn, muốn biết hàm ý của lời nói này.
“Bởi vì hôn nhân của ngươi không có sức sống, không phải bởi vì Giai Cảnh, mà bởi
vì ngươi, Cao Phi. Hôn nhân của ngươi ko có sức sống.”
Thời điểm cắm chìa khóa vào cửa, ta đặc biệt cẩn thận, phụ nữ mang thai thích ngủ, mà Giai Cảnh lại thiếu ngủ.
Ta thay
giầy liền đến phòng ngủ xem Giai Cảnh, nàng đã ngủ say, nhưng là, trên
tủ đầu giường vẫn bày ra những tài liệu nàng thu thập được.
Ta tiến đến hôn trán nàng, trong lòng lặng yên nói: “Giai Cảnh, xin ngươi tin tưởng ta, ta không có bệnh.”
Ta nghĩ tới chuyện ta nói với Đổng Hành trước khi đi. Ta nói Giai Cảnh tin tưởng
trong lòng ta có vấn đề, ngươi cảm thấy ta có sao? Hắn kinh ngạc nhìn
ta, sau đó hắn nói, nếu như nàng tin tưởng ngươi có, ngươi nhất định có.
Ta có chút
khó chịu, ta lại phải dựa vào người khác đánh giá ta khỏe mạnh hay
không. Hận ko thể nhảy dựng lên mắng to ba tiếng, ta chán ghét tư vị như vậy. Nhưng hiện tại ta giống như đang thỉnh cầu Giai Cảnh, người ta yêu nhất, xin ngươi tin tưởng, ta vô cùng khỏe mạnh. Sau đó, ta đi tắm rồi
đi ngủ.
Chính là ta không nghĩ tới, cha mẹ Giai Cảnh và cha mẹ ta toàn bộ đều tụ họp trong
nhà. Giai Cảnh ngồi một góc, nàng không nói, nhưng đôi môi cắn chặt và
ánh mắt kiên định đã nói cho ra biết nàng khăng khăng giữ suy nghĩ của
mình. Nàng không nói chuyện với ta, một câu cũng không, giống như một
quan toàn công bằng, ngươi ko thực hiện theo ý của hắn, hắn có rất nhiều quyền làm cho ngươi phải thần phục.
Cha mẹ Giai Cảnh kiên quyết, nếu như ta không tới gặp bác sĩ hoặc là trị ko khỏi
bệnh, bọn họ nhất định sẽ để Giai Cảnh bỏ đi đứa nhỏ, hơn nữa còn ly
hôn.
Cha mẹ ta
nhìn ta, sắc mặt tái nhợt, bọn họ cũng không biết phải cự tuyệt yêu cầu
này như thế nào. Nếu ta thực sự có cái gọi là bệnh suy tưởng hoặc bệnh
thần kinh, lưu lại Giai Cảnh, lương tâm của họ sẽ ko yên.
Ở bên trong phòng, mẹ vuốt đầu ta, nhìn ta rơi lệ, nàng nỉ non, dùng thanh âm khàn khàn nói: “Không nên, không nên.”
Cha ta trầm mặc không nói, nhưng là tay phải không ngừng cọ cọ cái chân đã đã gãy.
Đó là dấu vết Hà Du Cẩn vĩnh viễn lưu lại, sẽ theo cha ta đi đến cuối
cuộc đời. Kể từ sau khi gẫy chân, một khi có chuyện gì, ông sẽ làm động
tác này, đây đã trở thành thói quen của ông.
Giai Cảnh ở giữa nói duy nhất một câu, nhưng đã đủ làm cho trái tim ta băng giá.
Nàng nói: “Cao Phi, ta sẽ không chấp nhận con của ta có một người cha bị bệnh tâm thần, còn có ta cũng ko thể chấp nhận một người chồng bị bệnh
tâm thần, ngươi hiểu ko?”
Ta đã ko
biết trả lời như thế nào, giống như chấp nhận vĩnh viễn không thể tin
nàng đã nói như vậy. Nàng cuối cùng còn dùng một từ, bệnh tâm thần,
không phải là chứng suy tưởng.
Ta cảm giác lòng như bị một cái cưa kẽo kẹt kẽo kẹt cưa qua, ta nói, “Giai Cảnh,
ngươi đã quên lời thề khi chúng ta kết hôn.” Không phải là nghi vấn mà
là khẳng định.
“Không cần
đề cập đến nó, Cao Phi, nếu như ngươi cũng làm tốt, ta sẽ ngang hàng hồi báo, nhưng hãy hỏi lương tâm của ngươi. Chỉ cần ngươi có thể tiếp nhận
trị liệu, ta sẽ ở bên cạnh ngươi.”
Ta kiên trì mình không có bệnh, Giai Cảnh kiên trì suy nghĩ của nàng, ta có bệnh.
Cha mẹ nàng muốn nàng đổi chỗ ở, ý là ở cùng một người bị bệnh tâm thần hoặc là giữ lại người mắc bệnh tâm thần cùng một chỗ luôn không an toàn, có lẽ ta
một ngày nào đó sẽ làm ra chuyện gì đó với Giai Cảnh, bởi vì người mắc
bệnh tâm thần luôn ko phải chịu trách nhiệm pháp luật.
Giết Giai Cảnh, ta cũng ko phải chịu bất cứ sự trừng phạt nào của pháp luật.
Ta hai tay
nắm chặt thành quyền, hai năm kết hôn này ta có phải đã thờ ơ lãnh đạm
với bọn họ hay ko, ta cố gắng hết sức nhớ lại, nhưng ta cảm thấy ta ko
làm sai điều gì. Ta đối với bọn họ còn hơn cha mẹ mình, ngày lễ ngày
tết, cấp bậc lễ nghĩa gì ta đều thực hiện. Về tình về lý ta cũng không
có bạc đãi bọn họ, nhưng là, tại sao lại như vậy.
Ta nhớ được ta không từng thắp qua nén hương cho cha của Hà Du Cẩn, cũng chưa từng
một lần quét qua mộ của ông. Lúc Hà Du Cẩn còn sống, sau khi nàng xả
thân cứu ta, ta phát hiện nàng bị bệnh, đối với nàng có chút thương cảm
cùng áy náy. Ta thật chưa hề cho Hà Du Cẩn một sắc mặt vui vẻ, ta cuối
cùng không ngừng nhấn mạnh Hà Du Cẩn ta hận ngươi, đến chết cũng sẽ
không yêu ngươi. Thế nhưng, nàng cũng chỉ biết tươi cười với ta, nàng
nói, Cao Phi, ta yêu ngươi; luôn dán lại gần gương mặt lạnh lùng của ta, luôn đem ta trở thành trân bảo quý nhất trên thế giới này.
Ta đưa cha mẹ trở về, bọn họ tuổi tác đã cao, cũng bởi vì chuyện của ta, trái tim ta ko đành lòng.
Sau khi về đến nhà, ta nhìn hành lý của Giai Cảnh đã đóng gói nói, “Ngươi không cần đi, ta sẽ chuyển ra ngoài.”
Chúng ta bắt đầu ở riêng.