Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 613: Ngoại truyện 6




Thẩm Mặc Nhiên cầm quyển vở, viết một đoạn đưa cho Cố Tại Viễn.

Cố Tại Viễn có tính tình nóng nảy, thật không chịu nổi khi trò chơi này được viết vào trong giấy.

Cô viết: "Tôi đã biết tất cả những việc anh làm cho ba tôi, nhưng bây giờ tình trạng của ông ấy còn rất xấu. Chỉ có anh mới cứu được ông ấy, tiếp tục cứu ông ấy lần nữa. Nếu anh đồng ý, cái gì tôi cũng làm, vì vậy hãy bao nuôi tôi đi. Không cần cho tôi tiền, cái gì tôi cũng không muốn chỉ cần cứu ba của tôi thôi."

Lúc Cố Tại Viễn ngẩng đầu nhìn cô, cô đang cười.

Lúc này lại đang cười.

Tại sao giống Hoắc Phi Đoạt đáng sợ như thế.

Cô cầm quyển vở lên viết: "Tôi cười, vì tôi khóc cũng vô ích. Lúc nãy tôi đã khóc rồi, bây giờ tôi muốn cười đối mặt với anh. Tôi nghĩ anh thích nụ cười của tôi."

Cố Tại Viễn ném quyển vở qua một bên, hét lên: "Con mẹ nó cô nghĩ cô là ai, để lão tử phải bao nuôi cô? Bị làm cho vị trí của mình mơ hồ rồi!"

Mà ngay cả Cố Tại Viễn cũng không biết tại sao anh ta lại tức giận.

Nhưng Thẫm Mặc Nhiên vẫn nở nụ cười như trước, không thay đổi.

... ...... ...... ...... ......

Lúc Nguyễn Lâm Tịch đến đài phun nước quảng trường, đã thấy Ngũ Y Y chờ ở đó.

"Lâm Tịch, Lâm Tịch, tôi ở đây!"

Ngũ Y Y liếc mắt nhìn thấy bóng dáng Nguyễn Lâm Tịch từ xa.

Nguyễn Lâm Tịch nghe Ngũ Y Y kêu lên, lập tức nở nụ cười bước nhanh đến.

"Y Y, cô đến sớm vậy à?"

Nói xong, đưa cho Ngũ Y Y một chai nước.

"Ôi, Lâm Tích, tôi cũng khát sắp ngất rồi!"

Ngũ Y Y nói xong mở nắp chai ra uống ừng ực.

Sau khi uống xong, lại bắt đầu nhíu mày.

"Y Y, làm sao vậy? Chẳng lẽ đồ uống này hết hạn rồi sao?"

Nguyễn Lâm Tịch cầm chai nước đang chuẩn bị nhìn ngày tháng sản xuất.

Ngũ Y Y đặt tay lên bàn tay Nguyễn Lâm Tịch, ra vẻ thần bí nói: "A không phải không phải, bây giờ tôi uống rất no, trong bụng cũng không có chỗ nào chứa được nữa."

"Gì mà trong bụng không có chỗ?"

Nguyễn Lâm Tịch bị Ngũ Y Y làm cho khó hiểu.

"Đi một chút, đi rồi cô sẽ biết?"

Nói xong kéo tay Nguyễn Lâm Tịch.

Nguyễn Lâm Tịch bị cô lôi kéo, quẹo trái quẹo phải chẳng mấy chốc đã đến một cái hẻm nhỏ.

"Đến rồi." Ngũ Y Y nâng tay lên lau mồ hô.

Ngẩng đầu nhìn, Nguyễn Lâm Tịch mới hiểu được trong hồ lô của cô bé này chứa cái gì.

Trên bảng hiệu viết hai chữ nhỏ" quán bar"

"Y Y, cô......."

"Ôi, đây là ước mơ từ trước đến giờ của tôi. Cô nghĩ xem, tôi đã 19 tuổi rồi, đã trưởng thành lâu rồi, còn chưa được đến quán bar, nói ra rất mất mặt, tôi vẫn không dám đi, nhưng hôm đó ở trên núi khi tôi nhìn thấy võ công của cô, tôi quyết định cùng đi với cô, chính xác."

Ngũ Y Y kéo tay Nguyễn Lâm Tịch nói tiếp: "Lâm Tịch, hành động lần này của chúng ta là bí mật. Ngàn vạn lần cô đừng nói cho ai biết, đặc biệt là tên miệng rộng Hàn Giang Đình. Nếu cậu ta nói chuyện đó cho người biết, cậu ta muốn làm xấu mặt tôi."

Nguyên Lâm Tịch bị cô quấy rầy cũng không có cách nào, thật ra cô lớn như vậy nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng đến chỗ này.

Nếu đã đến đây rồi, vậy thì vào xem thử.

Vì vậy hai cô gái kia một trước một sau đi vào quán bar.

"Này, bên trong rất tối!"