Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 604




Ngũ Y Y đối với cô gái này bội phục giống như nước song cuồn cuộn trào lên không dứt.

Cuối cùng những người còn lại hình như cũng đem lực chiến đấu chuyển dời đến trên người của Nguyễn Lâm Tịch, hiển nhiên bọn họ cũng ý thức được đánh cùng người phụ nữ này, kết quả của bọn họ sẽ giống như các huynh đệ nằm trên mặt đất.

Người phụ nữ này xuống tay thật là độc ác, những người bị đánh ngã kia đều nằm không nhúc nhích, hiển nhiên là bị nội thương rất nghiêm trọng.

Một người đối phó gần một nửa huynh đệ, người phụ nữ này cho dù có bằng sắt hiện tại cũng nên mệt mới phải.

Mới vừa rồi còn xem thường cô, không ngờ dáng dấp nhu nhược như vậy, lại có một thân võ thuật lợi hại như vậy.

Tên tóc vàng ở trong lòng tính toán.

"Hừ, cô rất lợi hại. Chỉ là, nhìn bây giờ nhìn tình trạng của cô, cô dù là có cánh, cũng là bay không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi rồi. Ha ha ha ha. . . . . ."

Tên tóc vàng mang theo mấy người lực lưỡng đem Nguyễn Lâm Tịch vây quanh, dáng vẻ vô cùng phách lối.

"Đừng nói nhảm, cùng lên đi!"

Nguyễn Lâm Tịch nhẹ nhàng hít mũi một cái, ngón tay thon dài cầm thật chặt thành quyền.

"Cái gì? Cùng tiến lên? Lúc này cô còn dám phách lối?"

Tên tóc vàng bị khí thế của Nguyễn Lâm Tịch của hù cho có chút nóng nảy.

"Tôi nghĩ người nên nói lời này chính là tôi mới phải!"

Nguyễn Lâm Tịch nói qua lời này liền nhảy lên, chân dài đảo qua, đem mấy người trước mặt đá nằm trên mặt đất, máu đều phun ra.

Tên tóc vàng cùng thuộc hạ của hắn hiển nhiên không ngờ động tác của cô nhanh như vậy.

Nguyễn Lâm Tịch không cho bọn hắn có bất kỳ cơ hội nào thở dốc, ngay sau đó đánh nhau kịch liệt với họ.

Chỉ thấy bàn tay nàng tựa như đao, hung hăng bổ vào vai trái một người, người kia nhất thời liền trật khớp mà không thể làm động tác nào nữa.

Sau đó vòng qua sau lưng người còn lại, chân dài vừa gập, dùng sức đè lên eo của người đó.

Ngay cả cách bọn họ cách xa mười mét Ngũ Y Y cùng Hàn Giang Đình, cũng giống như nghe được tiếng xương kêu rắc rắc của người kia.

Tất cả những người phía sau bị hù dọa đến lạnh người, rối rít xin tha, người phụ nữ này, thật ra là người như thế nào?

"Tất cả đều để cho tôi. . . . . ."

Tên tóc vàng kia một chữ "đến" còn chưa nói ra miệng, liền bị Nguyễn Lâm Tịch đá vào cây gỗ đánh trúng cái trán.

Tên tóc vàng hai mắt trợn ngược, liền hôn mê bất tỉnh.

Những người còn lại thấy thủ lĩnh cũng bị đánh ngã, cũng đang quắp mông chạy.

Dĩ nhiên cũng có nói cứng: "Các người chờ, chờ đấy!"

Nguyễn Lâm Tịch vỗ tay, đi đến bên người Ngũ Y Y cùng Hàn Giang Đình.

Nói: "Chúng ta nên tranh thủ thời gian lúc này rời đi thôi, nếu không một lát bọn họ có thể gọi thêm người tới."

Nói xong ngồi xổm xuống nhìn Hàn Giang Đình trên mặt đất một chút.

"Anh có sao không, còn có thể đi không? Có muốn hay không tôi cõng anh xuống núi?"

Vốn là Hàn Giang Đình đã cảm thấy mất mặt sắp chui vào trong lòng đất, chuẩn bị giả bộ bất tỉnh .

Nhưng lại bị câu nói cõng anh xuống núi của Nguyễn Lâm Tịch dọa cho sợ chết đứng.

"Không có, không có việc gì. Tại sao có thể muốn cô một người nữ sinh cõng tôi chứ, cô còn muốn cho tôi sống không?"

Hàn Giang Đình ngượng ngùng gãi đầu, ánh mắt quan sát toàn thân Nguyễn Lâm Tịch, nhìn nàng có hay không bị thương nơi nào.

"Lâm Tịch, cô có sao không?"

Ngũ Y Y không để ý Hàn Giang Đình, kiểm tra xem xét Nguyễn Lâm Tịch có bị thương không.

"Tôi không sao nữa Y Y! Cô không cần phải lo lắng!"

Nguyễn Lâm Tịch cười trả lời, nhìn bộ dáng của cô, quần áo chỉnh tề, trên mặt cũng một chút dấu vết bị thương cũng không có.

"Lâm Tịch, tôi biết cô rất lợi hại, nhưng tôi không biết cô lại lợi hại như thế này!"

Đôi tay Ngũ Y Y nắm quyền, giống như như kẻ giang hồ hành hiệp trượng nghĩa.