Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 596: Lòng dạ hẹp hòi 7




Cô lắc đầu một cái, không thèm nghĩ nhiều nữa.

Cố Tại Viễn chơi đùa thân thể mềm mại kia trong chốc lát, cảm giác mình dục vọng đã nhẫn nại tới cực điểm.

Kéo ra áo choàng tắm, lộ ra phía dưới đã ngẩng đầu .

Mặc dù cách quần lót, Thẩm Mặc Nhiên vẫn kinh ngạc che mắt.

Cô chưa bao giờ thấy qua bộ phận của người đàn ông nào.

Tại sao hình dạng này, lớn như vậy sao?

Trong lòng cô lặng lẽ nghĩ .

Cố Tại Viễn kéo tay cô, đặt vào thân dưới của mình.

Xúc cảm cứng rắn này khiến Thẩm Mặc Nhiên muốn rút tay về, nhưng Cố Tại Viễn lại biết được nắm chặt tay cô,làm cho cô không thể động đậy.

"Sờ một cái xem, đừng sợ!"

Cố Tại Viễn khích lệ cô.

Tay Thẩm Mặc Nhiên nhè nhẹ lướt qua vật cứng rắn, Cố Tại Viễn bên trong sắp không chịu nổi nữa.

Kéo quần lót của cô xuống, Cố Tại Viễn đem dục vọng của mình lộ ra.

Anh cũng không nhịn được nữa, anh không muốn sẽ cùng cô bé này dây dưa.

Phải nhanh xong chuyện, sau đó không còn bất kỳ quan hệ.

Anh không chịu nổi khi nhìn ánh mắt cô làm anh cuồng loạn.

Hơn không chịu nổi phân thân của mình trướng lên.

Trải qua vừa rồi, bên trong cô ấy cũng đã đủ đã ướt.

Cố Tại viễn đưa tay xuống phía dưới của cô.

Huyệt đạo khít khao đột nhiên bị xâm nhập lập tức co rút lại, Cố Tại Viễn chỉ cảm thấy ngón tay bị từng tầng một thịt non bao quanh.

Lại hướng trước, ngón tay quả nhiên chạm được một tầng màn thật mỏng.

Ngón tay Cố Tại Viễn lui ra ngoài, anh cũng không muốn dùng ngón tay của mình cướp đi lần đầu tiên của người phía dưới.

Mặc kệ như thế nào, đối với cô mà nói, lần đầu tiên phải là rất quan trọng.

Nhưng hết cách rồi, cấp cho mình người như vậy.

Cố Tại Viễn lắc đầu một cái, nâng mình húc vào phân thân, từ vào thân thể của cô.

Từ trước đến nay Thẩm Mặc Nhiên chưa bao giờ có cảm giác đau đớn như vậy, đau đến nỗi cô muốn khóc, tuy nhiên cô không khóc nổi.

Duy nhất có thể làm, chỉ có chịu đựng, cùng lặng lẽ rơi lệ.

Cố Tại Viễn cảm thấy tấm màn kia tượng trưng cho sự thuần khiết, hít một hơi, anh chợt xông vào.

Thẩm Mặc Nhiên có thể cảm nhận được nỗi đau đã đến cực hạn.

Cố Tại Viễn hoàn toàn không phải không biết cô khóc, nước mắt đã sớm làm ướt gối đầu, nhưng anh không thể dừng lại.

Thẩm Mặc Nhiên có thể cảm nhận được dưới thân vật cứng ở trong thân thể của mình ra vào.

Mà Cố Tại Viễn bị cô khít khao bao lấy khó có thể kềm chế.

Thời gian từ từ trôi qua, Thẩm Mặc Nhiên cảm thấy cảm giác đau đớn càng ngày càng nhạt.

Cuối cùng, nhưng một loại cảm giác tê dại thay thế.

Cố Tại Viễn nhìn cô dần dần thích ứng, liền đổi tư thế.

Thẩm Mặc Nhiên quỳ trên trên giường, Cố Tại Viễn từ phía sau tiến vào.

Phương thức như thế kích thích hơn, cắm vào càng sâu.

Thẩm Mặc Nhiên âm thanh gì cũng không phát ra được.

Cả căn phòng chỉ có thân thể va chạm cùng âm thanh Cố Tại Viễn than nhẹ.

Nhưng anh cũng không cảm thấy kỳ quái.

Trước kia cùng mình lên giường phụ nữ phần lớn sẽ lớn tiếng thét.

Tiếng kêu của các cô liên miên bất tận, tất cả mọi người là một dáng vẻ.

Nghe chẳng những không làm cho anh hưng phấn hơn, ngược lại làm cho anh mất đi hứng thú.

Rất ồn ào rất phiền não.

Nhưng Thẩm Mặc Nhiên lại yên lặng không nói, không phải cô không muốn lên tiếng, mà là cô không kêu được.

Nhưng Cố Tại Viễn biết thân thể của cô đã phản ứng, từ trong ánh mắt của cô, Cố Tại Viễn có thể thấy được cảm thụ của cô.

Vậy thì đủ rồi, giống như cô bên tai của anh rên rỉ.

Cô giống như vì mình mà làm theo yêu cầu.