Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 510: Được tiện nghi 1




Ngũ Y Y bám chặt vào cửa nhất định không chịu buông tay.

A Trung đứng một bên lo lắng.

Hoắc Phi Đoạt suy nghĩ, bước vài bước đến trước mặt Ngũ Y Y, Ngũ Y Y sợ tới mức toàn thân run lên: “Anh, anh muốn làm gì?”

“Hôn em”

“Hả? Cái gì?”

Hoắc Phi Đoạt dùng một tay nâng cằm của Ngũ Y Y lên, gương mặt tuấn tú áp tới.

“Ưm ưm ưm....”

Ngũ Y Y cảm giác môi mình nóng lên, sau đó một luồng khí nóng ập đến.

Bối rối! Vô cùng bối rối!

Đầu óc choáng váng chóng mặt, còn kèm theo từng cơn ù tai.

Cô giống như lâm vào vòng xoáy biển sâu, xoay tròn, xoay tròn.

Nụ hôn này, lại có cảm giác rất quen thuộc!

Không chỉ có quen thuộc, mà còn làm cho cô hơi lưu luyến!

Không thể tưởng tượng được!

Cô lại bị một người xa lạ hôn đến thất điên bát đảo....

Tay còn chút hơi sức, cả người đều ngã vào trong ngực người ta.

Một khi Hoắc Phi Đoạt hôn cô, lập tức giống như lên cơn nghiện thuốc phiện, vốn chỉ muốn hôn lướt qua thôi, ai ngờ càng hôn lại càng tham luyến chiếm hữu hương thơm của cô.

Lúc cô giãy giụa, anh ôm chặt lấy cô, hận không thể khảm cô vào trong người mình, cướp lấy giống như mưa to gió lớn.

A Trung đứng từ xa nhìn thấy cảnh này mắt càng mở to hơn.

Đợi Ngũ Y Y tỉnh táo lại mới biết được cô đã ngồi vào trong xe của Hoắc Phi Đoạt.

“A! Sao tôi lại ở trên xe? Đây là muốn đi đâu? Này, anh là một người rất kỳ kỳ quái quái, tại sao anh phải đối xử với tôi như vậy? Tôi đắc tội anh chỗ nào? Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

Ngũ Y Y bám vào cửa sổ xe, lo lắng đập cửa, nước mắt lưng tròng nhìn Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt bá đạo ôm eo nhỏ của cô, động tác kia dường như muốn nói cho cả thế giới biết, cô thuộc về anh.

“Về quê của em.”

“Quê của tôi? Quê của tôi ở đâu?”

Ngũ Y Y áp mặt vào lồng ngực của Hoắc Phi Đoạt, ngửi mùi hương nhàn nhạt thơm mát trên người anh, cô cảm thấy lúc này thật sự có chút mập mờ, muốn rời khỏi anh ta một chút, nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được. Bán tay chết tiệt của anh ta lại đặt bên hông cô, siết chặt cô thêm.

Hoắc Phi Đoạt cúi đầu, bờ môi gần như áp vào cái trán trơn bóng của cô: “Trung Quốc, nơi đó là quê của em, không phải ngay cả chuyện này cũng quên chứ? Cô bé nhẫn tâm.”

Nói cô nhẫn tâm, nhưng lời nói của anh lại tiết lộ sự cưng chiều muôn vàn.

Là cưng chiều sao?

Ngũ Y Y hơi buồn bực ngẩng đầu lên nhìn anh.

Phạch!

Cô vừa ngẩng mặt, đúng lúc Hoắc Phi Đoạt cúi đầu, trong chớp mắt cô ngẩng đầu lên, bờ môi của cô lại dán vào vào môi anh.

“Ưm, ưm!”

Ngũ Y Y mở to hai mắt, suýt chút hóa đá.

Hai người đối mặt gần như vậy, từ trong ánh mắt của anh cô thấy được một tia gian xảo xẹt qua.

Ngũ Y Y nhanh chóng rụt người lại, rời khỏi môi anh, há to miệng hít thở, lúng túng: “Đúng, thật xin lỗi............”

“Đừng khách khí, cần phải như vậy.”

Hoắc Phi Đoạt cười xấu xa, cánh tay to lớn giữ gáy cô lại, ngay lúc Ngũ Y Y mở to hai mắt không biết tại sao thì anh lại kéo cô đến trước mặt anh, ánh mắt của anh cười như không cười làm cho cô choáng váng, giống như đã từng gặp qua đôi mắt này.

Hoắc Phi Đoạt cười: “Bây giờ phải nhắm mắt lại nha.”

“Cái gì?”

Cái gì gọi là nhắm mắt lại? Còn bây giờ?

Vù vù!

Một trận gió thổi qua, Hoắc Phi Đoạt hơi nghiêng mặt, hung hăng hôn lên môi cô.

“Ưm ưm ưm...........”

Ngũ Y Y sửng sốt hai giây, muốn đưa hai cánh tay lên kháng cự lại.