Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 489: Quên Quá Khứ 3




"Anh.......Anh.... ........." Ngũ Y Y còn muốn mắng chửi Tiêu Lạc, lại cảm giác mí mắt ngày càng nặng, thần trí ngày càng mơ hồ, còn muốn nói thêm gì, ánh mắt nhắm lại, ngất đi.

Tiêu Lạc vứt ống tiêm xuống, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Ngũ Y Y, trong đôi mắt anh tràn đầy nhu tình: "Y Y, chỉ có anh mới thật sự yêu em, chỉ có anh mới đem lại cho em ấm áp cả đời, hai chúng ta phải sống đến bạc đầu có đúng không? Ngoan, ngủ một giấc thật ngon. Bên cạnh em vẫn luôn có Tiêu Lạc anh."

Tiêu Lạc nhẹ nhàng ôm Ngũ Y Y, cô nhẹ như vậy, giống như ôm một con mèo nhỏ.

Thần trí Ngũ Y Y không rõ, gương mặt nhỏ nhắn tựa vào ngực Tiêu Lạc, bị anh ôm lên xe hơi.

Hàn Giang Đình đi qua đi lại trong trường học, cũng không tìm được Ngũ Y Y.

"Thật là, con bé này, bởi vì tình yêu, ngay cả bạn bè cũng không cần sao? Chẳng lẽ bữa trưa muốn mình ăn với sự phụ à?"

Hàn Giang Đình cau mày gọi điện thoại cho Ngũ Y Y, vừa lầm bầm lầu bầu: "Mình không có ghen một chút nào nha, mình mới không phải ghen, mình sẽ không ăn dấm của sư phụ."

Chờ trong chốc lát, điện thoại của Ngũ Y Y bên kia vẫn không có người nghe, Hàn Giang Đình tức giận dậm chân: "Con bé chết tiệt kia! Ngay cả điện thoại của mình cũng không nhận! thấy sắc quên bạn! Cậu dám để mình ăn trưa một mình, kỳ cục a a a!"

Ngũ Nhân Tâm từ bên kia đi đến, nếu là trước đây, cô giống như con ruồi nhìn thấy phân chó, nhanh chóng chạy về phía Hàn Giang Đình.

Hàn Giang Đình nhìn thấy Ngũ Nhân Tâm, bị dọa sợ hãi đến mức vội vàng che mặt lại, sợ Ngũ Nhân Tâm quấn lấy mình.

Nhưng Ngũ Nhân Tâm vẫn một bộ dạng lo lắng, căn bản không thấy Hàn Giang Định, trái lại Hàn Giang Đình giật mình không ít, há hốc mồm, mất hứng đi đến, đụng vào cánh tay Ngũ Nhân Tâm: "Ai ai ai, nghĩ gì thế, đi đường không có mắt à?"

"A? Là cậu à, Giang Đình."

Lúc này Ngũ Nhân Tâm giật mình, hoàn hồn lại, nhưng mà ánh mắt vẫn không vui khi nhìn về phía Hàn Giang Đình.

Hàn Giang Đình quắc mắt: "Tôi nói cậu đã xảy ra chuyện gì, đi đường sắp đụng vào tường rồi, cậu đang suy nghĩ cái gì?"

Ngũ Nhân Tâm cười khổ: 'không có suy nghĩ gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến chị cả.... ...... ..."

Hàn Giang Định lập tức áy náy gãi gãi đầu: "Thật xin lỗi, mình không cố ý nhắc đến chuyện chị cả, mình biết gần đây cậu nghỉ ngơi không tốt, còn uống nhiều thuốc an thần mới có thể ngủ được."

Ngũ Nhân Tâm cúi đầu, lau nước mắt: "Không có sao, chỉ là trong lúc nhất thời mình không thể chấp nhận được. Mỗi khi nghĩ đến chị cả, lòng của mình cũng rất đau."

Ngũ Nhân Tâm nói xong, xoay người rời đi.

Hàn Giang Đình trợn to hai mắt, nhanh chóng đuổi theo kéo lấy cánh tay Ngũ Nhân Tâm: "Này này này, cậu cũng đi đến đây rồi, còn chưa ăn trưa nữa, làm sao cậu lại đi chứ?"

"Mình không muốn ăn, thật xin lỗi, cậu đi ăn đi.... ...... ...... ..."

Ngũ Nhân Tâm cúi đầu chạy mất.

"Ai da, đây là thế nào." Hàn Giang Đình gãi gãi đầu, phiền muốn chết: "từng người một đều chơi trò chơi mất tích, lão tử cũng không bắt được một người!"

Đang phát điên, đột nhiên nhìn thấy vài chiếc xe xa hoa chạy thẳng vào sân trường tiến về phía mình.

Hàn Giang Đình nhìn choáng đầu hoa mắt.

"Lại gần! không phải trong khu vực trường học không cho xe chạy vào sao? sao lại cho những người này chạy vào? Bảo vệ cổng trường ở đây không phải nhất bên trọng, nhất bên khinh sao?"